Hai mẹ con mặc đồ đôi, trông đẹp một cách kỳ lạ.
“Tớ đã giải quyết xong công việc ở công ty rồi, vì thế mới dẫn Tiểu Bảo đi dạo phố mua cho thằng bé ít quần áo...”
“Đừng nhiều lời nữa, mau ngồi xuống ăn đi, cảm giác sau khi thoát nạn đúng là sảng khoái, cậu không biết đâu, tối hôm qua tớ chìm trong biển tối om, thở cũng không thở nổi.”
Tô Thanh Anh nhìn một nơi cách mình không xa, có lẽ bữa cơm này không thể ăn ngon được rồi, hôm nay ra đường không xem lịch hay sao ấy?
Sao mà trùng hợp thế cơ chứ!
“Khả Như, cậu nhìn theo hướng mười giờ ở phía sau cậu đi, chỗ đó có chuyện đáng kinh ngạc lắm.”
Kinh ngạc!
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt cả người đều thấy không ổn, cô ấy ra ngoài đúng là không xem lịch mà, ở đây mà cũng đụng mặt được. Sao ông trời cứ thích trêu đùa cô vậy chứ?
Khoảnh khắc quay đầu lại, cô ấy cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ngồi ở gần đó, Khả Như không khỏi có chút khó hiểu: “Tiểu Anh Anh, cái tên Nguyễn Hạo Thần kia có chuyện gì thế? Lúc nãy tớ nhìn thấy rồi, cậu vừa bước vào, anh ta lập tức vào theo, Hơn nữa ánh mắt của anh ta nhìn cậu thật kỳ lạ nha, có phải là có hứng thú với cậu không?”
Có hứng thú thì tốt rồi, chỉ sợ anh ta không có thôi.
“Không cần để ý, chúng ta ăn đồ của chúng ta.”
Tô Cảnh Nhạc rất ga lăng lột vỏ tôm giúp Tô Thanh Anh, Thư Khả Như nhìn thấy một màn này, rất ghen tị.
“Tiểu Bảo, sao con chỉ lột vỏ tôm cho mỗi mẹ con thế? Con không thể thương dì một chút được hay sao?”
Nghe thấy vậy, Tô Cảnh Nhạc liếc Thư Khả Như đầy khinh bỉ, cái miệng nhỏ nói chuyện rất phũ: “Tay chân dì không lành lặn hay là thiếu ngón tay?”
Thư Khả Như chớp mắt, cạn lời.
Cô ấy đáng lẽ ra không nên trêu vào tiểu ma đầu này, là cô ấy quá ngây thơ rồi!
Hừ, Thư Khả Như cúi đầu gặm cua của mình.
Lâm Tiêu ra khỏi phòng thay đồ thì không thấy bóng dáng Nguyễn Hạo Thần đâu, không khỏi có chút nghi hoặc, hỏi quản lý cửa hàng ở bên cạnh: “Có thấy Hạo Thần đi đâu không?”
“Cô Lâm, chúng tôi cũng không rõ Tổng giám đốc đi đâu rồi nữa, nửa tiếng trước Tổng giám đốc vội vã chạy ra ngoài, không biết có phải có chuyện gấp gì rồi hay không.”
Vội vàng đi ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô ta biết Nguyễn Hạo Thần không những chỉ có thiên phú trong việc kinh doanh, trong chính trị cũng có chút quyền thế.
Anh vội vã như vậy chắc không phải vì chuyện của công ty, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy anh hoang mang với công việc của công ty bao giờ.
Vậy thì chính là trong chính trị có vấn đề gì đó, Lâm Tiêu gọi điện thoại cho anh, nhưng thuê bao tắt máy, cô ta cũng đành chịu.
Nếu như Lâm Tiêu biết được Nguyễn Hạo Thần rời đi chỉ để đuổi theo Tô Thanh Anh, nhất định cô ta sẽ tức chết!
“Chu Ngọc, cảm ơn anh vẫn còn nhớ em thích ăn hải sản, trước đây chúng ta thường hay ăn ở đây, mùi vị vẫn ngon như trước kia.”
“Ừ, em thích ăn thì tốt rồi, ăn nhiều vào.”
Ánh mắt của Chu Ngọc không kiềm chế được dán vào bóng người đưa lưng về phía anh ta, anh ta có thể chắc chắn hai trăm phần trăm đó chính là Thư Khả Như!
Cô ta có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được!
Hiển nhiên là Thư Khả Như cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Ngọc đang nhìn mình, ước gì bây giờ có thể mau chóng ăn xong rồi chuồn lẹ.
“Chu Ngọc, anh đang nhìn gì thế?''
Tần Ngọc Linh nhìn theo ánh mắt Chu Ngọc thì thấy Tô Thanh Anh đang cho con ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Thư Khả Như, bàn tay để dưới bàn siết chặt lại.
Tại sao phải nhìn con ả Thư Khả Như đê tiện kia!
Nụ cười trên mặt Tần Ngọc Linh không còn tự nhiên như trước nữa: “Chu Ngọc, đột nhiên em thấy không được khỏe, chúng ta về đi anh?”
Nghe vậy, Chu Ngọc thu lại ánh mắt, gật đầu.
Chu Ngọc tiễn cô ta lên xe, nói: “Ngọc Linh, em về trước đi, anh có chút chuyện phải xử lý, em về phải nghỉ ngơi sớm đấy.”
Tần Ngọc Linh ngẩn người, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cửa xe đã đóng, cô ta nhìn theo bóng lưng Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, nụ cười yểu điệu tắt ngấm, dần trở nên dữ tợn.
Đúng là đáng chết!
Thư Khả Như đáng chết!
Sau khi Chu Ngọc quay trở lại nhà hàng, anh ta đi thẳng đến bàn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như, kéo ghế ra ngồi xuống.
Ba người hoang mang nhìn anh ta, Tô Thanh Anh đành phải nở nụ cười nói chuyện với anh ta: “Anh Chu, hình như đây không phải chỗ anh nên ngồi, anh không ở cạnh người đẹp yêu kiều của mình, tới đây làm gì?”
Chu Ngọc không để ý đến những gì Tô Thanh Anh nói, sau khi rời khỏi cuộc nói chuyện sáng nay, nhất thời anh ta vẫn chưa biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Tô Thanh Anh.
Nhưng Tô Thanh Anh thật sự không đủ tư cách để nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ.
“Xin cô Tô cứ yên tâm, tôi chỉ tới đưa người đi thôi, để cô ta lải nhải với cô không được hay cho lắm.”
Thư Khả Như nhìn Chu Ngọc đầy cảnh giác, không biết lần này anh ta lại muốn diễn trò hề gì.
Thư Khả Như nuốt đồ ăn trong miệng, lạnh nhạt nở nụ cười, nói: “Anh Chu không về, không sợ Tần Ngọc Linh ghen à? Xa cách lâu ngày mới gặp lại không phải nên dính lấy nhau mấy ngày không rời hay sao?”
Nếu không có Tô Khiết ở đây, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này!
“Cô ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì tôi có chút việc tìm cô.” Chu Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Thư Khả Như nhíu mày, không hiểu sao trong chớp mắt thái độ của anh ta lại khách sáo như vậy, có lẽ bởi vì đang ở nơi công cộng.
Cô ấy đặt thìa và dĩa trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh đã về rồi, cô ta chưa chết thì anh cũng không có tư cách giam cầm tôi, mà tôi cũng chẳng còn nợ các người thứ gì nữa. Vì thế từ nay trở đi, chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau, cũng không cần phải gặp nhau thêm lần nào nữa, nói thật, tôi chẳng muốn nhìn thấy anh tẹo nào.''
Chu Ngọc đang định nói gì đó, cái ghế ở đối diện đột nhiên bị kéo ra, Nguyễn Hạo Thần dứt khoát ngồi xuống.
“Cô Tô, trùng hợp thật, đến đây ăn một bữa cơm mà cũng gặp được nhau.”1
Chu Ngọc: “...”
Chu Ngọc cạn lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, nói dối cũng không thèm viết nháp, một mình ngồi ở bên kia nhìn qua bao lâu rồi cũng không tự biết à?
Nếu không phải anh ta qua đây, Nguyễn Hạo Thần liệu có dám qua không?
Vợ và con trai của mình ngồi ngay trước mặt mà lại không biết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh nguội lạnh, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần: “Tôi thấy không trùng hợp gì cả, nếu tôi nhớ không lầm thì Tổng giám đốc Nguyễn đang thử váy cưới với cô Lâm, sau đó lại đi theo tôi từ trung tâm thương mại đến tận đây, không biết Tổng giám đốc Nguyễn đang có mục đích gì? Hoặc là nói, Tổng giám đốc Nguyễn đây là đang muốn hợp tác với Tập đoàn DN chúng tôi, nếu là vậy thì tôi cũng không ngại bàn bạc hạng mục hợp tác với anh, có điều trông Tổng giám đốc Nguyễn có vẻ không có ý định bàn chuyện làm ăn.”
“Muốn bàn chuyện tình cảm với cô có được tính không?”1
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú, bờ môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên.
Tô Thanh Anh nở nụ cười tà mị, khiến Nguyễn Hạo Thần không khỏi có chút say mê.
Trong lòng Tô Cảnh Nhạc hơi khó chịu, đứng dậy trực tiếp hôn một cái “chụt” lên môi Tô Thanh Anh, tuyên bố chủ quyền.
“Mẹ là của một mình cháu, mọi người đừng có mơ tưởng đến, đặc biệt là chú!”1
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thằng bé, còn cả ánh mắt sắc bén này nữa, Nguyễn Hạo Thần chỉ cảm thấy địch ý của đứa trẻ này dành cho mình rất lớn. Vì sao vậy?