Xe của Tô Thanh Anh lao nhanh trên đường, bây giờ cô khá lo cho tình hình của Tôn Tử Phàm. Chắc chắn anh ta đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, nếu không anh ta sẽ không nóng lòng gọi điện cho cô như thế.
Những năm qua Tôn Tử Phàm rất ít khi nhờ cô trợ giúp, trừ phi thật sự bất đắc dĩ.
Chỗ cô cách bến cảng Đông Hoa không quá xa nhưng cũng cách một khoảng nhất định, để qua bên đó cũng cần chút thời gian.
Mà vào lúc này tình hình của Tôn Tử Phàm rất nguy cấp, cũng không biết là ai tiết lộ hành tung của anh ta, để kẻ thù của anh ta đuổi đến tận Giang Thành.
Tôn Tử Phàm nằm bò trên một cánh buồm rách, tay bịt lấy vết thương đang chảy máu ở tay bên kia, ở dưới thuyền cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Hơn nữa không chỉ có một người!
Tôn Tử Phàm biết là đám người kia đuổi đến, là đám người nước ngoài hợp tác với người Hoa.
Vào lúc Tôn Tử Phàm chuẩn bị thở ra một hơi thì bất chợt có tiếng hai người nói chuyện, một người nói tiếng Anh một người nói tiếng Trung.
“Các người đúng là một đám vô dụng, đông như thế mà không bắt nổi một người, các người có biết trong tay anh ta đang giữ một thứ rất quan trọng không?”
“Ông Johan, bây giờ chúng tôi đang cố đuổi bắt anh ta, nhưng ông cũng biết cái tên Tôn Tử Phàm kia mà, anh ta là thiếu chủ của Thanh Môn hội. Cho dù chúng tôi muốn bắt người thì cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn, nếu để Thanh Môn hội biết thì chúng ta không có cơ hội thắng đâu. Ông Johan, ông cũng biết thế lực của chúng tôi không tập trung ở bên này, làm việc cũng không tiện, vì thế nếu chúng ta ầm ĩ quá thì không có lợi.”
Johan nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt nước trong suốt, một khuôn mặt chuẩn nét phương Tây đang có vẻ tức giận.
Cách đây không lâu, Tôn Tử Phàm vì vấn đề đường thủy mà tranh chấp với những người này, lúc đi còn cầm theo một thứ của bọn họ, chính là một chiếc USB.
Tôn Tử Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng theo cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ thì cái USB anh ta cầm rất quan trọng.
Không biết bên trong có phải là chứng cứ phạm tội hoặc là thứ xấu xa gì đó hay không, sau khi trở về anh ta ném thẳng vào ngăn kéo, không để ý đến nó nữa.
Hôm nay nếu không phải đột nhiên bị người ta gọi đến đây, bọn họ lại mai phục ở chỗ này thì có khi anh ta đã quên mất còn có một thứ như thế.
“Thứ bên trong USB đó rất quan trọng, không cần biết mấy người dùng cách gì cũng phải lấy lại, bằng không tất cả các người sẽ trở thành đồ ăn cho bé cưng của tôi. Một đám vô dụng như các người, tôi còn lo bé cưng của tôi ăn vào cũng không thông minh lên được ấy chứ!”
Người đàn ông mặc âu phục đen đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy nhưng cũng không hé răng nói nửa lời.
Anh ta cúi gằm mặt, đầy vẻ không cam lòng.
Johan Nelson có thú cưng là một con sư tử, nó đối với người lạ vô cùng hung bạo, bị ngoạm một phát thì đúng là không còn mạng nữa.
Bình thường sư tử hay bị ông ta bỏ đói mấy ngày mới cho ăn một lần, những kẻ phạm lỗi sai thường sẽ trở thành bữa tối của nó.
Lòng dạ của Johan Nelson khó đoán, người bình thường không thể nào biết được ông ta đang nghĩ gì, vì thế người làm việc dưới trướng ông ta lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ biến thành món tráng miệng cho con sư tử kia.
Còn những người này chẳng qua chỉ là nghe theo lời dặn dò của lão đại đến trợ giúp ông ta mà thôi, bị so sánh như vậy thì cho dù là ai nghe cũng thấy khó chịu.
Nói cách khác khó nghe hơn, ông ta đang mắng đối phương không bằng súc sinh!
Thấy Johan Nelson rời đi, Lý Hướng Tiêu nhổ một bãi nước bọt xuống nước, chửi thầm.
“Đùa gì thế không biết, ở địa bàn của người ta mà còn dám lớn lối thế này, cẩn thận kẻo bị đánh hội đồng!”
Lúc này có mấy người mặc đồ đen chạy tới: “Anh Tiêu, tìm khắp nơi rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Tử Phàm đâu cả, có khi chạy rồi cũng nên.”
''Chạy thì chạy, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, đồ chó Johan kia tự nghĩ mình giỏi thì để ông ta tự tìm đi.”
“Anh Tiêu, Johan Nelson kia với lão đại của chúng ta có quan hệ như thế nào vậy?”
“Đương nhiên là quan hệ hợp tác, mày tưởng họ là anh em đấy à? Đi thôi đi thôi, nhanh về đi thôi.”
Khi đám người kia đi hết, qua một lúc nữa Tôn Tử Phàm mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh ta liếc qua cánh tay đang chảy máu đầm đìa, thở dài bất lực.
Điện thoại trong túi rung lên, anh ta thấy là Tô Thanh Anh gọi đến thì nhanh chóng bắt máy.
“Tiểu Anh.”
“Em đến bến cảng rồi, bây giờ anh đang ở đâu?''
“Em cứ đợi anh ngoài đó, giờ anh qua ngay.”
“Được.”
Chỉ là Tôn Tử Phàm không ngờ rằng đám người kia vẫn ở lại bến cảng, chưa hề rời khỏi đó.
Bọn họ về sớm quá thì không ăn nói được với lão đại, chẳng bằng ngồi chơi xơi nước, về muộn một chút thì cũng dễ báo cáo hơn.
Tô Thanh Anh xuống xe, hai tay khoanh trước ngực và tựa người vào cửa xe, ánh nắng chói chang, ánh sáng và sức nóng ấy khiến cô thấy đau mắt.
Nhìn thấy bóng người lảo đảo của Tôn Tử Phàm đi tới, cô vội vàng bước đến dìu anh ta, vẫn chưa kịp nói gì thì sắc mặt của Tôn Tử Phàm thay đổi: “Mau lên xe, chạy mau!”
Tô Thanh Anh không dám chần chừ, lên xe xong lập tức nổ máy lái đi.
Đám người Lý Hướng Tiêu cũng vội vã lên xe đuổi theo sau.
Bọn họ nghĩ rằng Tôn Tử Phàm đã trốn khỏi cảng rồi, nhưng không ai ngờ rằng anh ta chẳng những chưa đi khỏi đó mà còn gọi người đến đón.
Bến cảng cũng không rộng, chỉ là một nơi nhỏ thôi, rốt cuộc Tôn Tử Phàm đã trốn ở xó xỉnh nào?
Tô Thanh Anh rất tập trung lái xe, không hề có chút hoảng hốt nào.
Cô liếc mắt nhìn hai chiếc xe đang theo đuôi, không nhịn được hỏi Tôn Tử Phàm: “Kẻ thù của anh đấy à? Hay là mới đắc tội với người ta?”
Tôn Tử Phàm lắc đầu, mí mắt giật giật: “Cái gì gọi là mới đắc tội với người ta? Tiểu Anh, lẽ nào em cho rằng anh là loại người thích gây sự thế sao?”
Tô Thanh Anh quả quyết lắc đầu, Tôn Tử Phàm và cô cùng nhau trưởng thành, không ai có thể hiểu rõ anh ta hơn cô.
Ít nhất là trong lúc quen biết anh ta, xưa nay đều là anh ta chăm sóc cho cô, chín chắn thận trọng, lịch thiệp chu đáo.
Những từ này rất thích hợp để miêu tả Tôn Tử Phàm, có điều mỗi người đều có hai bộ mặt, cô không cần thiết phải tìm hiểu về bộ mặt tàn nhẫn kia của anh ta.
Rầm!
Đột nhiên xe bị đâm vào, Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện hai chiếc xe đang kẹp hai bên.
“Tiểu Anh, em không cần căng thẳng quá, cứ lái từ từ là được.”
Tôn Tử Phàm lo tình hình như lúc này sẽ khiến cô căng thẳng và sợ hãi, vì thế mới an ủi.
“Em chú ý an toàn, cùng lắm thì anh để bọn họ bắt một lần cũng được.”
“Anh thắt chặt dây an toàn vào, đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa. Có em ở đây sao có thể để bọn họ bắt anh đi được, anh bảo vệ em nhiều lần như vậy, bây giờ đến lượt em bảo vệ anh một lần!”