“Gọi cô làm gì à? Chuyện này có phải do cô làm không?”
“Ai da! Cô Lâm này, nói chuyện phải có bằng chứng chứ. Cô dựa vào đâu mà nói là do tôi làm? Cô đã nhìn thấy tôi làm gì nào?
Tôi vô tình đi ngang đúng vào lúc cô bị mất đồ, cô liền mặc định kẻ trộm là tôi à? Cô không cảm thấy mình rất quá đáng sao.
Hơn nữa, có chắc là cô Lâm muốn ở đây cãi nhau với tôi, hơn là đi tìm Tổng giám đốc Nguyễn của cô để giải thích không? Nếu để anh ta hiểu lầm, mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu.”
Lâm Tiêu nghe cô nói thế, không trả lời lại lập tức lao ra khỏi Phòng kế hoạch.
Cô ta nhất định phải giải thích rõ ràng với Nguyễn Hạo Thần, nếu không anh hiểu lầm cô ta thì phải làm sao?
Tô Thanh Anh nhìn theo bóng dáng vội vàng của cô ta cho đến khi biến mất, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười xấu xa. Cô cũng biết thủ đoạn này không cao tay lắm, nhưng có hiệu quả trong một thời gian cũng được rồi.
Lâm Tiêu nhanh chóng chạy vọt đến văn phòng của Nguyễn Hạo Thần, nhìn thấy anh đang vùi đầu vào đống hồ sơ, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vào phòng không biết gõ cửa à?”
Nguyễn Hạo Thần đang cúi đầu nên không biết người vào là ai nên giọng điệu khá lạnh nhạt, khuôn mặt anh tuấn còn chưa ngẩng lên cũng lạnh lùng thêm vài phần.
Lâm Tiêu chậm rãi đi tới, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Đã một lúc lâu nhưng người kia vẫn chưa lên tiếng, Nguyễn Hạo Thần dừng bút lại rồi ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy người vào là Lâm Tiêu thì có hơi sửng sốt.
Hai mắt Lâm Tiêu đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Cô ta chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt theo đó rơi xuống, rơi trên sàn nhà.
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn cô ta, nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu Tiêu, em sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, có người bắt nạt em à?”
Lâm Tiêu bước đến, nhào vào lòng Nguyễn Hạo Thần. Trước khi anh kịp đẩy cô ta ra, Lâm Tiêu đã khóc to lên.
“Thần, có người muốn hãm hại em. Em chưa bao giờ làm những chuyện đó, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sáng sớm nay em vừa đến làm việc, đột nhiên xuất hiện tin tức như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày mở máy tính lên, rất nhanh anh đã nhìn thấy tin tức nóng trên bảng tìm kiếm hôm nay, anh bấm vào mục đứng hạng nhất và hạng nhì.
Vừa nhìn thấy những bức ảnh đó, anh biết ngay đây là bị người ta hãm hại. Lâm Tiêu sẽ không làm ra những chuyện như thế này, huống chi hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, trước giờ cô ấy không có nhiều bạn bè.
Cô ấy cũng không thiếu tiền!
Chuyện này là do ai làm?
Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu hiện lên gương mặt của Tô Thanh Anh. Chắc chắn là cô ấy trở về để trả thù, nên bây giờ mới ra tay với Lâm Tiêu sao?
“Anh tin em sẽ không làm những chuyện này, anh sẽ bảo Ngụy Toàn đi điều tra rõ ràng, em đừng khóc nữa.”
Lâm Tiêu nghe được những lời an ủi của Nguyễn Hạo Thần, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước mắt, mũi cô ta đã đỏ bừng lên vì khóc.
“Thần, anh thật sự chịu tin em sao? Em không biết là người nào muốn đối phó em, em cũng không có xúc phạm đến ai.”
“Ừm.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu.
Không ai dám dùng cách này để hãm hại vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn Thị, ngoại trừ Tô Thanh Anh!
“Đừng khóc nữa, em trở về làm việc trước đi, anh sẽ cho người làm rõ chuyện này.”
Lâm Tiêu gật đầu, miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh, vòng tay của anh luôn ấm áp và làm cho người ta thấy yên tâm nhất. Lâm Tiêu muốn cả đời được dựa vào vòng tay ấy…
Sau khi Lâm Tiêu rời khỏi, Nguyễn Hạo Thần lập tức gọi Ngụy Toàn vào.
“Tổng giám đốc, liên quan đến vụ phóng hỏa tám năm trước, tất cả bằng chứng đều hướng vào cô Tô. Tuy rằng như vậy nhưng vẫn chưa chắc chắn, cũng có thể là người khác.
Thời gian đã qua quá lâu, các manh mối đều đã bị phai mờ. Nếu anh muốn tìm ra hung thủ một cách trọn vẹn, tôi e là xác suất rất thấp.”
Khi nhắc đến chuyện phóng hỏa nhiều năm trước ở nhà họ Nguyễn, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần luôn lạnh như băng. Trước đây anh cứ cho rằng là do Tô Khiết phóng hỏa, mục đích chính là vì không muốn gả cho anh.
Đến cuối cùng cô vẫn kết hôn với anh, lại còn yêu anh rất sâu đậm. Mặc dù thái độ của anh đối với cô luôn lạnh lùng thô bạo, nhưng trước sau Tô Khiết chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không biết phản kháng là gì!
Hoặc là không phải cô không phản kháng, mà đúng hơn là cô không nói được. Giờ phút này anh mới nhận ra là có vấn đề.
Nếu như đúng là do Tô Khiết phóng hỏa, sao cô còn mạo hiểm tính mạng quay lại cứu anh, để rồi vì thế mà hít phải quá nhiều khói, dẫn đến phổi bị ảnh hưởng mà cả dây thanh quản cũng bị tổn thương luôn.
Cách làm này của Tô Khiết đúng là lợi bất cập hại.
Mặc dù khi đó Tô Khiết có hơi nghịch ngợm, nhưng tấm lòng cô vẫn rất lương thiện. Ba mẹ anh còn rất thích Tô Khiết, sao cô lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Vì vậy, Nguyễn Hạo Thần kêu Ngụy Toàn đi điều tra lại mọi chuyện một lần nữa, nhưng anh ta lại trở về với kết quả thế này. Cũng phải thôi, dù sao thời gian cũng qua lâu lắm rồi.1
Mới chớp mắt đã qua tám năm, điều tra lại thật sự không dễ dàng. Nói xui xẻo thì có thể chẳng điều tra ra cái gì.
Nếu không đoán sai, ắt hẳn là thuộc về vế sau.
“Chuyện này tạm thời để sang một bên đi, đi điều tra giúp tôi chuyện của Lâm Tiêu trên mạng là ‘tác phẩm’ của ai.”
“Vâng!”
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Nguyễn Hạo Thần ngã người ra sau dựa vào ghế da. Anh bất lực thở dài, anh biết Tô Khiết sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, đành phải từ từ thôi.
Còn nữa, con trai anh có thái độ thù địch rất lớn với anh. Thằng bé đã biết chuyện gì đó nên mới thù ghét anh đến như vậy, vấn đề này thật khiến người ta khổ sở.
Lâm Tiêu về tới phòng kế hoạch, đắc ý nhìn Tô Thanh Anh với dáng vẻ chưa bị đòn chưa biết sợ.
Lâm Tiêu đắc chí đi đến bên cạnh Tô Thanh Anh, khảy khảy ngón tay.
“Tô Thanh Anh, cô có biết tôi và Tô Khiết khác nhau ở điểm nào không? Đó là Thần chưa bao giờ tin tưởng cô ta, nhưng Thần sẽ tin tất cả những lời tôi nói mà không hề do dự. Thêm vào đó, những bức ảnh này cũng không phải là thật, tôi và Thần ở bên nhau đã lâu, anh ấy chắc chắn sẽ hiểu tôi, sẽ tin tưởng tôi.”
Tô Thanh Anh cười mỉa mai, không nói gì.
Lâm Tiêu nói đúng, Tô Khiết thua ở chỗ lòng tin của Nguyễn Hạo Thần không dành cho cô, có thể nói là chưa bao giờ tin tưởng cô.
Nhưng vậy thì đã sao?
Với tình hình hiện giờ, Nguyễn Hạo Thần có tin hay không cũng không quan trọng nữa. Điều quan trọng là những lời chửi rủa trên mạng khó nghe vô cùng, cô chỉ muốn cho Lâm Tiêu nếm trải mùi vị này.
Mùi vị bị công chúng công kích.
Còn về lời nói của Nguyễn Hạo Thần… không tin cũng chẳng có gì bất ngờ. Anh ta và Lâm Tiêu sống chung nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ cô ta.
“Vậy đó chính là may mắn của cô Lâm, khi có được một người chồng chưa cưới như Tổng giám đốc Nguyễn. Có điều là, anh ta lại cắm sừng cô rồi, sừng trên đầu cô cũng khá cao rồi đấy, đẹp thật! Tôi đã nghe nói về sự rộng lượng của cô Lâm đây, nhưng đến hôm nay mới được tận mắt chứng kiến, thật sự vô cùng ngưỡng mộ.”