Nhắc đến gia đình của chính mình Triệu An Ninh không muốn nói, nhưng đã hứa sẽ hợp tác điều trị tâm lý nên cô cũng nói ra tất cả nỗi lòng của mình, kể ra những lần bị chính bố và mẹ kế đánh đập không lý do, những lần bị chính em gái và người yêu qua mặt, tất cả mọi thứ cô đều giữ trong lòng không thể nào vứt bỏ đi được.
Tô Diễm lắng nghe và thấu hiểu cho cô, cũng chia sẻ để vơi bớt đi một phần nào đó trong lòng của Triệu An Ninh.
Hai người trò chuyện một buổi sáng cùng nhau dùng bữa trưa. Tô Diễm khi rời đi cũng nói sẽ quay lại vào ngày nào đó, Triệu An Ninh cũng tươi cười.
Trên đường về bệnh viện Tô Diễm đã gọi cho Hoắc Liên Hàn báo về chuyện của cô.
“Bác sĩ tình trạng vợ tôi thế nào?”
“Anh yên tâm, vợ anh tâm lý vẫn ổn nhưng anh nên quan tâm vợ anh một chút dành ít thời gian trò chuyện có lẽ cô ấy bị ám ảnh bởi gia đình!”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhiều!”
Hoắc Liên Hàn cúp điện thoại lain suy nghĩ, bây giờ không thấy tung tích của Triệu Thanh Kỳ cũng không biết bên thừa Húc có trả thù không.
Triệu Thanh Kỳ sẽ không hành động lúc này, cô đang đang cố gom tiền để thực hiện một hành động lớn tiếp theo.
Anh lo lắng cho sức khỏe cô nên ngày nào cũng về sớm cùng cô dùng bữa tối còn đi tản bộ trên đường.
Như thế một tháng trôi qua tâm lý của cô cũng ổn định, mọi việc đều trở nên tốt. Cô đi làm việc lại bình thường còn hay đến cửa tiệm của Hoắc Yến Anh mua sắm và cùng trò chuyện với Tô Diễm mỗi khi rảnh rỗi.
Hôm may cô thấy trong người không được khoẻ nhìn đồ ăn lại buồn nôn, nên cô đã đến bệnh viện khám.
Đi vào sảnh bệnh viện cô đã gặp Bạch Huyền Y
“ Em đến bệnh viện thăm ai sao?”
“Anh Huyền Y, em thấy trong người không khoẻ nên đến khám!”
“Vậy em nên đến phòng khám phụ khoa”
“Em chỉ là mệt trong người thôi, không cần vào đó khám!” Triệu An Ninh lắc đầu liên tục.
“Tình trạng của em như có thai vậy nên em vào khám xem thế nào!”
Bạch Huyền Y phải nói lý lẽ mãi cô mới chịu đi đến lấy số chờ khám. Giờ cô mới nghĩ đến việc mình có thai, cô đã chậm kinh hai tuần nay nhưng không nghĩ đến.
Lúc vào khám cô căng thẳng nắm chặt lấy túi xách, không dám mở mắt.
“Cô đừng căng thẳng, thả lỏng người ra đi khám thôi mà!”
Bác sĩ bắt đầu khám cho cô, nhìn lên màn hình máy siêu âm rồi cười.
“Chúc mừng, cô có thai rồi!”
Cô đưa ánh mắt nhìn lên đúng là hình nhỏ cô còn thấy được rõ khuôn mặt của em bé.
“Đứa bé được bao nhiêu tuần rồi vậy bác sĩ?”
“Thai nhi được 6 tuần tuổi!
Cô có lấy hình siêu âm không?”
Triệu An Ninh nhanh chóng gật đầu, cầm trên tay tấm hình siêu âm trong lòng cô vui mừng, cô ngồi nghe những lời căn dặn của bác sĩ và lấy một ít thuốc bổ thai thì cửa được đẩy mạnh ra.
“Vợ, sao em đi khám không nói cho anh biết?” Anh thở dốc
“Anh là chồng của bệnh nhân sao không đi cùng giờ mới đến!”
“Xin lỗi bác sĩ, tình trạng vợ tôi không sao chứ?”
“Vẫn tốt nhưng vẫn cần chú ý đến sức khỏe, vợ anh sức khoẻ yếu lại đang mang thai nên chú ý ăn nhiều đồ bổ vào!”
“Em có thai thật sao?”
Triệu An Ninh gật đầu, anh vui vẻ thể hiện luôn sự yêu thương với cô trước mặt bác sĩ.
Ra khỏi phòng khám anh dìu cô đi một cách nhẹ nhàng, chiếc túi xách và thuốc anh cũng đòi cầm. Lên xe anh gài dây ăn toàn cho cô cẩn thận rồi cho xe chạy, do lúc nghe Bạch Huyền Y gọi điện đến bảo cô đang ở bệnh viện anh liền lái xe đến.
Hoắc Liên Hàn cẩn thận lái xe anh chạy với tốc độ chậm nhất có thể, với tốc độ mà người thường còn đi nhanh hơn.
“Anh có thể chạy nhanh lên một chút không?”
“Không được, chạy nhanh sẽ ảnh hưởng đến con!”
Đến đoạn đường có vạch kẻ hai bên lại có xe đang chạy anh đành phải chạy vào đó, tay còn để lên bụng cô, Triệu An Ninh cười không biết nói thế nào với người chồng cuồng con đến vậy.
Anh chạy chậm nên chiếc xe phía sau tít còi xe liên tục không ngừng, sắc mặt anh từ từ biến đổi, mở cửa sổ xe lò đầu ra mắng tài xế phía sau.
“Có tắt còi đi không? Làm ồn giấc ngủ của con tôi!”
Tài xế phía sau chắc thầm nghĩ anh có bệnh về đầu, Triệu An Ninh đành mở cửa sổ vẫy tay bảo tài xế phía sau đi lên.
“Ai dám làm ảnh hưởng đến con anh ngủ, anh nhất định sẽ cho bọn họ biết tay!”
Hơ hơ anh như vậy thì hỏi ai dám chọc con anh đây đến cả tổng thống cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của con anh.
Từ bệnh viện đến biệt thự chỉ mất 20 phút ngồi xe, còn bây giờ cô mất cả một tiếng đồng hồ để đi từ bệnh viện về biệt thự.
Anh cẩn thận dìu cô vào nhà và lên phòng, anh bảo cô ngồi xuống ghế còn mình xuống dặn quản gia Ngô nấu một ít đồ bỏ rồi mang lên phòng.1
“Em chỉ mới có thai thôi đừng làm quá như em sắp sinh vậy!”
Anh không nghe cô nói tìm tòi trong túi cô để lấy hình siêu âm xem.
Nhìn tấm hình siêu âm anh vút ve miệng còn cười mỉm.
“Con chúng ta thật xinh!”
“Con vẫn chưa hoàn thiện anh lại khen đứa bé xinh rồi!”
“Nếu con là em mang thai thì cho dù chưa hình thành anh đều thấy đẹp!”
Hoắc Liên Hàn vui vẻ lấy điện thoại đăng trạng thái của mình rồi không quên đăng bài vợ đã có thai lên web, anh muốn khoe cho cả thế giới biết niềm vui này của anh.
Chỉ trong vòng ba mươi phút đăng bài điện thoại của anh liên tục kêu lên, hàng loạt lời chúc gửi đến anh và vợ thông báo đến.
Sức ảnh hưởng của anh quả thật không hề nhỏ, thông tin anh sắp được làm bố rất nhanh đã lên báo đến anh cũng không ngờ sức ảnh hưởng mình mạnh đến vậy.
Trưa đến quản gia Ngô đẩy lên một xe đồ ăn, nhìn đống đồ ăn cô tròn mắt.
“Anh có phải đang tẩm bổ cho em béo không?”
“Bác sĩ nói em gầy nên ăn nhiều một chút mới tốt!”
Anh bóc tôm đút cho cô, anh vừa rồi đã tìm hiểu một chút về dinh dưỡng cho người mang thai, nhà bếp anh cũng đã căn dặn nấu theo dinh dưỡng cho người mang thai.
“Em phải ăn hết những thứ này!”
Nhìn đĩa đồ ăn toàn chất béo cô lại ngán, vừa ăn được con tôm cô đã chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu mấy phút đồng hồ.
“Em không muốn ăn nữa, không thể nuốt trôi!”
“Em cố ăn một ít thôi, không thì uống ít sữa!”
Cô bị anh thuyết phục cuối cùng phải cố chịu uống hết ly sữa, nhưng mùi đồ ăn lại kiến cô buồn nôn.
“Anh mau đẩy ra đi!”
Hoắc Liên Hàn nhanh chóng đẩy xe đồ ăn ra, Triệu An Ninh nằm trên giường bây giờ mới hiểu được cảm giác mang thai là như thế nào, nhưng cô rất yêu đứa bé này.
Anh ngồi bên cạnh vút mái tóc cô khi cô đã ngủ rồi mới đi ra lấy điện thoại gọi cho Bạch Huyền Y.
“Vợ cậu mang thai sao lại hỏi tôi, tôi đâu làm bác sĩ phụ khoa!”
“Cậu là bác sĩ, nên cậu hãy nói làm gì cho người mang thai không phải ôm nghén!”
“Chuyện ốm nghén là chuyện phụ nữ mang thai sẽ có, giờ cậu hỏi tôi như vậy tôi trả lời sao? Tốt nhất cậu nên mua những gì mà vợ cậu thích là được!”
Bạch Huyền Y không chịu được những câu hỏi trên mây của vị tổng tài này được nên đã cúp máy.
Hoắc Liên Hàn không biết cô thích ăn gì nghĩ mãi anh mới nhớ cô rất thích ăn bánh ngọt nên đã đặt vài cái tại tiệm cô thích ăn.