Trên tay Nhạc Châu là một tấm hình của một đứa trẻ chụp chung với cô ta có lẽ đó là con của ả.
Ngay ngày hôm sau Nhạc Châu đã đến gặp một người tại sân bay Q, người đàn ông khôi ngô tuấn tú đi bên còn có một đứa trẻ trạc bảy, tám tuổi, vẻ ngoài rất đẹp và rất nhanh nhẹn.
Đứa bé vừa thấy Nhạc Châu đã vội chạy đến ôm lấy chân gọi một tiếng “Mamy”, Nhạc Châu cúi người hôn lên trán.
Đứa bé tên Ruky, là con của cô ta và người đàn ông đứng bên, nhưng trước giờ cô ta chưa coi người này và đứa trẻ đó là gia đình của cô ta, cô ta sinh ra đứa trẻ đó rồi vứt đó cho bố đứa trẻ nuôi, còn mình ra đường rong chơi
“Được rồi, anh về đi!” Cô ta nhìn về phía người bên cạnh
“Nhưng còn Ruky thì sao?”
“Tôi tự biết cách chăm sóc!”
Cô ta cùng Ruky lên xe rồi đi mất.
Ánh mắt người đàn ông buồn bã lặng lẽ nhìn.
Không hiểu một người đàn ông tốt như vậy lại có thể ở bên một kẻ trà không ra trà bã còn không ra, còn một mực đối xử tốt với cô ta.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Điều khó hiểu này chắc hẳn chỉ người đàn ông mới biết, khi yêu vào rồi thì rất khó buông bỏ!
Về đến nhà, cô dắt tay Ruky vào trong bảo ngồi lên ghế còn mình vào bên trong lấy một tấm ảnh ra, trên ảnh là hình của Hoắc Liên Hàn.
Cô ta đem tấm hình ra đưa cho đứa con mình: “ Từ nay gọi người trong ảnh là Daddy!”
“Nhưng mà con có Daddy rồi!”
“ Không được cãi lại, nhớ lấy nghe chưa?”
“ Vâng!”
Không chờ Ruky có phản kháng cô ta đã ra lệnh ngay.
Người đàn ông lúc sáng là daddy của Ruky mấy năm nay, bây giờ bảo thay khác gì bảo daddy đã chết.
Không ngờ chỉ vì một chút danh vọng mà cô ta có thể bắt con của khác gọi một người xa lạ là daddy.
Danh vọng làm che mờ đôi mắt của con người.
“Phải nhớ thật kĩ lấy người trong ảnh, lúc gặp không thể quên!”
Xem ra Ruky chỉ là một con rối để cô ta điều khiển nhờ đó giúp mình lấy được địa vị cao quý.
Ba ngày sau cô ta dẫn Ruky đến cty anh, nhưng khi vào trong liền bị tiếp tân cản lại ở dưới sảnh.
Nhạc Châu đứng dưới sảnh làm loạn, cãi nhau với tiếp tân còn không ngừng mắng mỏ, tiếp tân không chịu được đành báo lên cho Hoắc tổng.
Hoắc Liên Hàn vừa nghe tiếp tân nơi hai chữ “Nhạc Châu” liền nổi khùng lên nhưng vẫn cho cô ta lên.
Nhạc Châu được như ý nguyện lên trên, cô ta còn chọn thang máy cấp cao của cty mà đi vào, nhân viên ở đó có nói thế nào cô ta cũng không quan tâm mà đi vào thang máy.
“Đã nhớ lời mamy dặn chưa?”
“Con nhớ rồi!”
Cánh cửa thang máy được mở ra, cô ta liền nhanh chóng đến phòng của anh, mở cửa đi vào phòng.
Vào đến bên trong Nhạc Châu đẩy nhẹ Ruky về phía trước, Ruky hiểu ý liền chạy lại phía của anh, ngồi xuống ôm chân.
Hoắc Liên Hàn đang làm việc không muốn để ý nhưng khi Ruky gọi “Daddy” anh liền giận mình mà đẩy ghế ra xa rồi đứng dậy.
“ Đứa trẻ này là thế nào?” Anh nhìn sang Nhạc Châu
“ Là con của anh!” Nhạc Châu ngồi xuống ghế sofa
Ánh mắt màu nâu của Ruky vẫn nhìn anh đắm đuối miệng không ngừng gọi “Daddy“. Hoắc Liên Hàn chán ghét không muốn nhìn, anh đi đến lôi cô ta đứng dậy.
“Cô cùng đứa bé này mau biến khỏi tầm mắt của tôi ngay!”
“Đây là con anh, bây giờ anh lại đuổi thằng bé đi!” Cô ta giật tay ra
Hoắc Liên Hàn lấy khăn lau tay rồi vứt xuống đất, ánh mắt nghiêm nghị nói: “ Vậy bây giờ cô lấy đứa nhỏ để đe doạ tôi sao? Thật nực cười, tôi chưa đụng vào kẻ dơ bẩn như cô thì lấy đâu ra có con!”
“Tối hôm đó, anh đã cưỡng bức em sao giờ anh lại nói như mình không biết như vậy!”
“Vậy tôi hỏi cô, bấy lâu nay cô chạng chân ra cho đàn ông, rồi có còn lại đổ hết lên đầu tôi sao?”
“Nếu anh không tin thì xem xét nghiệm ADN sẽ hiểu!” Cô ta lấy tập tài liệu ra đưa cho anh
Nhạc Châu cũng đã có chuẩn bị từ trước, cô ta đã làm giả giấy xét nghiệm nhằm qua mặt anh.
Cô ta có lẽ đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
Hoắc Liên Hàn không cần nhìn mà đã xé tờ giấy đó ra thành nhiều mảnh rồi vứt vào mặt của ả ta.
“Cô xem tôi là một thằng ngu sao? Một tờ giấy có thể bắt tôi chịu trách nhiệm sao?”
“Nếu anh không tin có thể đi xét nghiệm lại!” Cô ta cố tỏ ra cứng rắn muốn nói cho anh biết xét nghiệm lại cũng kết quả như vậy.
“Tôi không cần kiểm tra cũng biết thằng bé đó không liên quan đến tôi!”
“Thư ký Lâm, đuổi khách!”
Ruky chạy lại chỗ của Nhạc Châu: “ Mau mau cầu xin daddy đi đi!” Cô ta nói nhỏ
Ruky không muốn nhưng bị cô ta véo mạnh vào tay nên phải chạy lại còn khóc lóc ôm lấy chân anh.
“Daddy đừng bỏ con, con nhớ daddy...!”
Ruky có khóc lóc đáng thương thế nào anh cũng không nhìn.
“Thư ký Lâm!”
Thư ký Lâm vội chạy đến lôi Ruky ra, bắt ép hai mẹ con Nhạc Châu ra khỏi phòng của anh.
Ra bên ngoài cty ả tức giận cưa hể ai nhìn vào ả thì ả liền gầm lên mà mắng.
Nhạc Châu không cảm tâm kế hoạch mình vạch ra bị mất như vậy, trên đường về Ruky liên tục đòi cô ta mua kem, ả tức giận mắng mỏ nhưng vẫn dừng xe dẫn Ruky vào bên trong cửa hàng bán kem.
Nhạc Châu đưa tiền cho con vào bên trong mua còn cô ta ở bên ngoài.
Ruky vào trong mua kem khi ra bên ngoài lại không may đụng trúng vào một người, chiếc kem trên tay rơi vào áo người đó.
“Con có bị sao không?” Triệu An Ninh là người bị đụng phải nhanh chóng xem tình hình đứa trẻ.
“Cháu xin lỗi!”
“ Không sao, để cô đền cho con cây kem khác!” Cô lại mua kem
Cũng không thể để đứa bé buồn được.
Nhạc Châu bên ngoài chờ mãi vẫn không thấy Ruky ra liền vào trong, liền bắt gặp khoảnh khắc Triệu An Ninh đưa kem cho con trai ả, cô ta liền nở một nụ cười, rồi thay nụ cười đó bằng vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
“Ruky, con có bị sao không?” Cô ta xoay người con mình một vòng xem xét
“Cô muốn làm gì con tôi!” Nhạc Châu nhìn Ninh Ninh gặn hỏi.
“Tôi chỉ lỡ đụng vào thằng bé thôi!
Đứa bé là con của cô sao?”
“Đúng vậy, là con của tôi và Liên Hàn!”
Triệu An Ninh lần này không tin những lời ả nói nữa, bởi cô đã điều tra được bữa đó không xảy ra chuyện gì hết.
“Kem của con đây!”
Triệu An Ninh đưa kem rồi tay xoa đầu Ruky rồi rời đi, để lại cho Nhạc Châu sự bàn hoàn.
“Cô không tức giận sao?”
“Sao phải tức giận, đâu có liên quan gì đến tôi!”
“Đây là con của tôi và Liên Hàn?”
“Tôi biết điều đó!”
“Vậy sao trông cô bình tĩnh vậy!”
“Vậy tôi phải tức giận lên sao?”
Đâu có đến mức cần phải tức giận, bởi cô đã lấy được tóc của đứa trẻ chỉ cần đi xét nghiệm là biết, không phải cô nghi ngờ đó là con của Hoắc Liên Hàn, bởi cô muốn xét nghiệm để lần này có thể một lần mà trừ khử tận gốc lũ sâu bọ này.