Giờ ông ta có hối hận cũng vô ích, hợp đồng đã bị hủy có cầu xin cũng chẳng được ích lợi gì, khách khứa đều lắc đầu rời đi.
Hai cha con Thừa Húc lại cãi nhau cũng chỉ vì chuyện coi thường kẻ câm mà bây giờ gia sản của ông ta chuẩn bị sụp đổ.
Một người cưng chiều vợ như Hoắc Liên Hàn thì không gì là không thể làm chỉ cần vợ mình vui, anh đã thề với lòng không để cô phải buồn và giúp cô trả đũa lại những kẻ dám nói xấu vợ mình.
Về lại biệt thự đã muộn, Triệu An Ninh thay đồ ngủ rồi lên giường, anh cũng lên giường sau cô.
Hoắc Liên Hàn ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
“Em đừng để ý mấy lời lão già đó nói!”
“Nếu những lời ông ta nói đều là sự thật anh có trách em không?”
Triệu An Ninh nhỏ giọng nói, trong lòng cô lúc này rối bời.
“Không trách!”
“Anh, em đã từng bị người khác cưỡng hiếp!”
Giọng nói run run sắp khóc của cô vang lên chạm vào tim của anh, Hoắc Liên Hàn vẻ mặt lúc đó có chút khó tả, nhưng cũng vỗ nhẹ cô.
“Quên chuyện đó đi, đừng nghĩ đến chuyện đã qua!”
Cô lại khóc rồi, từng giọt rơi xuống tay anh, Hoắc Liên Hàn vỗ nhẹ cô an ủi bằng hơi ấm của mình, trong lòng anh bây giờ đang sôi lên muốn tìm ra kẻ đã làm chuyện đó với cô.
Mới sáng anh đã vội đến công ty nên tạm biệt cô bằng một nụ hôn nhẹ rồi rời đi.
Lâm Chí Nhất vừa thấy Hoắc tổng của mình đến công ty vội đi theo phía sau. Vừa vào phòng làm việc đã để một tập tài liệu lên bàn cho anh.
“Hoắc tổng, đây là những gì anh cần!”
Nhìn những gì bọn khốn đã làm với vợ mình Hoắc Liên Hàn không thể nào kìm nén được sự tức giận, lập tức cho người tìm và đánh những tên đã làm nhục cô còn vệ bọn sai kiến thì chính tay anh sẽ trừng phạt.
Bên phía Triệu Thanh Kỳ cũng không được ổn, mọi thứ bây giờ của cô ta đều rối tung lên khi biết bố mẹ mình đều bị bắt đi, bây giờ những thứ ước định sẽ là của ả ta đã biến mất.
Cô ta đến thẳng biệt thự tìm Triệu An Ninh, vừa vào đến phòng chính ả ta đã hùng hổ lao đến phía cô, muốn tát nhưng bị một bàn tay nắm lại.
“Nếu muốn đến đây gây chuyện thì mời tiểu thư đi cho!”
Quản gia Ngô điềm tĩnh nói, rồi buông tay ra.
“Sao một kẻ như chị lại có được tất cả còn tôi lại không?”
Triệu Thanh Kỳ lần này đã suy sụp hoàn toàn.
“Nếu trước kia các người không ép tôi đến đường cùng thì tôi đã không làm vậy rồi!” Cô điềm tĩnh nhẹ nhàng nói.
Nếu trước kia không dồn cô vào đường cùng thì đâu có đến nỗi mất mọi thứ.
“Xem như tôi xin chị, hãy dừng lại đi đừng lấy mọi thứ của tôi đi nữa!”
“Trước kia tôi cũng đã cầu xin các người vậy các người có dừng lại không? Nên giờ tôi chỉ là đang trả lại các người những thứ mà các người đã làm với tôi thôi!”
“Vậy tôi phải làm gì thì chị mới tha cho mẹ con tôi?”
“Chết!”
Chỉ cần những người hại cô trước kia chết đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Triệu An Ninh đứng dậy phẩy nhẹ tay rồi lên phòng, quản gia Ngô kính trọng tiễn khách nhưng Triệu Thanh Kỳ một mực không chịu đi, đành phải gọi bảo vệ vào lôi ả ra ngoài.
“Nếu chị không thả mẹ tôi ra, tôi thề sẽ khiến chị phải hối hận!”
Cô ta hét lên muốn đe doạ Triệu An Ninh nhưng chắc cô ta đã đặt sai nước đi rồi, giờ ả ta không có danh phận hay tiền tài địa vị thì lấy gì đấu với cô.
Hoắc Liên Hàn đã biết ai là người đầu sỏ năm đó đã sai người hãm hiếp cô không ai khác là Thừa Húc, tên cặn bã đã chúc rượu say cô rồi cho bọn quần đồ.
Không nhanh không chạm anh đã có mặt tại công ty của bố anh ta.
Chủ tịch Húc còn tưởng anh đã đổi ý vui vẻ mà nghênh đón anh, mời anh vào phòng vip của công ty nói chuyện.
Thừa Húc cũng vào, vừa đến muốn đi lại chào hỏi anh thì bị anh đạp cho vào bụng ngã ra.
“Hoắc tổng, sao anh lại đạp tôi!”
“Không những đạp mà tôi đang còn muốn giết cậu đây!”
“Nếu là chuyện hôm qua thì đó là do lỗi của bố tôi không để ý, còn tôi đã làm gì anh sao lại muốn giết tôi!”
Nhìn thấy mặt hắn cơn điên của anh lại càng mạnh hơn, thẳng chân đạp hắn một lần nữa rồi đạp vào mặt hắn ta.
“Nếu cậu muốn biết thì tự xem đi, đây có phải lắc những gì cậu làm với vợ tôi không?”
Anh đưa đoạn clip cảnh hắn ta đang đưa cô cho bọn quân đồ, anh năm lấy tóc hắn nhí vào màn hình cho hắn xem thật rõ.
“Có phải là cậu không?”
“Hoắc tổng, tôi không biết đoạn clip này anh lấy ở đâu nhưng người trong đó không phải là tôi!”
Hắn ta càng cứng miệng không nhận là hắn càng khiến anh nổi khùng hơn.
“Hoắc tổng, ngài mau bình tĩnh đi!”
“Im miệng lại cho tôi, nếu không muốn mất cái chức vị của ông!”
Hoắc Liên Hàn cho vệ sĩ của mình lôi hắn ta đi, muốn hắn nếm thử mùi bị cưỡng hiếp là như thế nào, anh nhốt hắn cùng mấy tên hôi thối đã bị uống mị dược cho hắn cầu xin đến khản cổ.
Chỉ nghe thấy tiếng rên và tiếng van xin của hắn phát ra, Hoắc Liên Hàn ung dung rời đi.
Đến lúc có người phát hiện ra hắn thì đã quá muộn, toàn thân đều là vết tích để lại, vùng dưới như bị rách ra máu chảy đưa vào bệnh viện gần nhất để chữa trị.
Một ngày rồi một ngày trôi qua, tưởng sẽ không còn trở ngại gì nhưng lại một điều tồi tệ lại xảy ra với cô, đoạn cô bị cưỡng hiếp không ngờ bị quay lại và tung lên mạng còn nói cô là kẻ bán thân.
Triệu An Ninh đọc được tin tức cả người đều run lên điện thoại trên tay cũng bị rơi xuống. Cô đang ở công ty đọc được tin tức đó cô không thể nào chú tâm vào công việc được nhưng vẫn tỏ vẻ mình tĩnh.
Nhìn những lời bình luận chửi bới cô là kẻ bán thân, Triệu An Ninh không chịu được mà rơi nước mắt, tâm trạng rối bời lướt dòng bình luận, clip đó của cô rất nhanh đã bị cư dân mạng chia sẻ nhanh chóng trên mạng.
[ Không ngờ một kẻ bán thân cũng dám đòi lên cao! ]
[ Cô ta khiến tôi thấy ghê tởm, thế mà lúc trước tôi còn bênh vực cho cô ta! ]
.....
Mọi lời chửi mắng đều nhắm vào một mình cô, bọn họ đâu có biết cô mới là kẻ bị hại.
Hoắc Liên Hàn rất nhanh đã biết tin liền tức tốc mà đến công ty cô, không ngờ ở dưới sảnh đã bị đám phóng viên vây kín anh phải đi phí tầng để xe lên.
Vừa vào phòng làm việc anh đã thấy cô ngồi trong góc phòng co ro lại.
“Tôi không phải kẻ bán thân....xin mấy người đừng mắng tôi nữa!”
Thấy cô như vậy tim anh như bị kim đâm vậy rất đau.
“Có anh đây bọn họ sẽ không dám làm gì em!” Anh ôm cô vào lòng.
“Bọn họ mắng em rất nhiều.... rất nhiều!!!” Triệu An Ninh sợ hãi ôm lấy anh.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà!”
Anh bế cô đi xuống hầm để xe, lên chiếc xe đã được chuẩn bị chạy thẳng về biệt thự.
Đám phóng viên rất nhanh đã tập trung lại biệt thự của anh, còn rất nhiều cư dân cũng đến vây quanh không cho xe vào, rất nhiều vệ sĩ chặn lại nhưng không thể chặn nổi đám người không biết điều này.
Hoắc Liên Hàn và cô đàng phải xuống xe, anh che chắn cho cô đi vào, đám người chạy đến muốn lấy chiếc áo anh đang che xuống có người còn quá đáng hơn ném cả trứng vào người cô.
[ Tránh xa Hoắc tổng đại nhân của tôi ra, còn điếm dơ bẩn.]
[ Mau tránh xa ra...! ]
Bọn họ vẫn tiếp tục ném trúng vào người cô, Hoắc Liên Hàn chắn giúp cô.
“Các người nghe từ một phía vẫn tin đó là sự thật sao?
Các người không biết chân tướng sự việc lại đi đổ lỗi cho vợ tôi, trong số các người có từng đặt mình vào trong hoàn cảnh của vợ tôi chưa? Nếu chưa đặt vào thì làm sao hiểu được người trong cuộc!”
Hoắc Liên Hàn đứng ra nói vài câu đã chặn được hỏng của đám người đó.
Bọ họ không nói lại nên nhường đường cho anh và cô vào trong, chắc bọn họ cũng đã suy nghĩ lại về việc làm của mình vừa rồi.