Bước trên đường Triệu An Ninh nhìn những hàng cây rồi nhìn đến những con người đang đi trên đường bầu không khí buổi sáng trong lành làm cho trong người cô cảm thấy thoải mái, đi trên vỉa hè Triệu An Ninh bất giác nhìn xuống bóng của mình đang nằm trên mặt đất cô lại cảm thấy mình dường như đã thay đổi, cô thấy sự thay đổi của mình dường như là từ khi gặp anh. Anh đã giúp cô thoát khỏi chiếc lồng chim giam giữ cô suốt từng ấy năm trong bóng tối không bao giờ thấy ánh sáng, cô được anh giải thoát từ chiếc lồng chim được tự do bay lượn trên bầu trời mà không ai ngăn cản. Triệu An Ninh trong lòng quyết tâm sẽ không bị những người khác chế nhạo hay bắt nạt nữa cũng không vì những lời chế nhạo đó làm cho khóc.
Triệu An Ninh đang có một tâm trạng vui vẻ bước trên hành lang thì từ đâu một chiếc xe màu đen đi đến bên cô, bước xuống xe là những tên mặc áo đen đi xuống bịt miệng cô bằng một chiếc khăn ở phía sau và bắt cô lên xe. Trong xe cô lờ mờ thấy chiếc xe đang di chuyển về phía đường mà cô không muốn thấy rồi ngất đi, chiếc xe đó đã chở cô đến nơi mà cô không muốn thấy nhất.
Đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đã ở phòng khách nhà họ Triệu và hai mẹ con Triệu Thanh Kỳ cũng đang ngồi đối diện với cô.
“Tỉnh rồi sao?” Triệu Thanh Kỳ nhìn cô vẻ mặt không cảm xúc nói.
Triệu An Ninh vội đứng dậy định chạy ra khỏi nhà thì đã bị hai tên vệ sĩ ngăn lại, cô lại phải cắn môi chịu đựng để ngồi lại.
“Chạy đi, để ta xem cô chạy được xa không?” Triệu Tuyết để chén trà xuống.
Bà ta đi lại chỗ cô cúi xuống lấy tay bóp chặt lấy cằm cô mà nghiến răng lại nói những lời không hay với cô.
“Một người câm như cô mà cũng đòi cám dỗ Hoắc tổng sao? Nếu để cho cậu ta biết về thân phận cô có một người mẹ không ra gì mới sinh ra cô chắc là sẽ ghê tởm mà vứt bỏ.”
“Nếu cô không muốn biết cậu ta biết về người mẹ dơ bẩn xuân mình thì mau đi cầu xin cậu ta hãy đầu tư lại cho công ty họ Triệu nếu không cô tự biết kết cục!” Bà ta mạnh tay bóp chạy lấy cằm cô rồi hất sang một bên.
Triệu Tuyết là một ả đàn bà không ra gì, sau khi mẹ cô mất không lâu bà ta đã ve vãn bố cô suốt nói những lời ngon ngọt nhưng lại luôn nói xấu mẹ cô trước mặt bố cô ông ta cũng tin đó là sự thật tin rằng cô không có máu mủ với ông ta mà là một tên dơ bẩn bên ngoài, từ khi đó ông ta không coi cô là con mình nữa.
“Chị ta câm sao có thể ve vãn được Hoắc tổng vấy chứ?” Triệu Thanh Kỳ nhăn mặt khí chịu.
“Chắc là dùng bùa mê gì đó trên người Hoắc tổng nên mới khiến cậu ta để ý!”
Hai mẹ con họ bắt cô về chỉ để cảnh báo cà dạy dỗ lại nhưng chỉ bằng lời nói bọn họ biết nếu cho người đánh cô như thường ngày thì khác gì gặp phải hổ. Bọn họ chỉ dùng lời nói cũng đã kiến cô phải sợ hãi, Triệu Tuyết bà ta lôi cả người mẹ quá cố mà cô chưa từng than trách ra mà chế nhạo lúc đó cô chỉ muốn có một điểm tựa để khóc lên vậy.
Bọn họ giam giữ cô đến tận trưa trong phòng của cô mà không có ý định cho cô ăn bữa trưa chỉ muốn dạy cô rồi chiều sẽ thả cô ra, còn hai người họ thì ngồi tận hưởng bữa trưa ngon lành.
Bên ngoài bỗng có một đoàn xe tiến và khu nhà họ Triệu rồi dàn ra đi đầu là một chiếc xe sang trọng. Chiếc xe đó dừng lại người bước xuống chính là Hoắc Liên Hàn, lúc anh đang gặp bố cô Triệu Lục thì quản gia Ngô ở nhà lo lắng cho cô mãi mà vẫn chưa thấy cô về nên đã gọi điện báo anh biết, trong vài giây anh đã lần ra chỗ cô đang ở và lập tức đi đến.
Khuôn mặt anh hằm hằm sát khí bước vào, vừa vào trong anh đã cho người vào lôi hai mẹ con Triệu Thanh Kỳ ra, Triệu Tuyết vừa nhìn thấy người trước mặt đã sợ hãi còn Triệu Thanh Kỳ vẫn làm ra vẻ mặt không biết gì mà mạnh miệng hỏi anh lý do đến.1
“Hoắc tổng hôm nay sao lại ghé nhà họ Triệu thế này!”
“Vợ tôi đang ở đâu?” Anh vào thẳng vấn đề chính.
“Ý vợ của Hoắc tổng đây đang ở nhà tôi sao?”
Hoắc Liên Hàn không thèm quan tâm đến ả ta liền phẩy tay nhẹ cho vệ sĩ đi tìm cô, chỉ trong tích tắc một vệ sĩ đã tìm được cô trong trạng thái mất ý thức và bế xuống trao cho anh, ánh mắt anh nhìn Triệu Thanh Kỳ.
“Ông xem đứa con gái bé bỏng của ông đang làm gì với vợ tôi kìa, vậy thì chắc công ty ông chỉ còn cách phá sản thôi!” Anh nói với Triệu Lục đang đứng bên.
”Chị ta sao là vợ anh được?” Triệu Thanh Kỳ vẫn nói cho bằng được.
“Nếu cô không tin thì tùy cô nhưng tôi cảnh báo một lần cuối nếu còn đụng vào cô ấy thì các người xác định đi tìm chỗ mà chôn sớm đi!” Anh lạnh lùng đầy sự hung dữ trong con mắt.1