Cô Vợ Câm Và Tổng Tài Sủng Vợ

Chương 64: Chương 64: Niềm vui bất ngờ




Hôm nay Triệu An Ninh thấy trong người không khoẻ nên đã ở nhà, Hoắc Liên Hàn muốn gọi điện cho Bạch Huyền Y đến khám cho vợ nhưng cô lại vợ làm phiền nên đã ngăn anh lại.

Hoắc Liên Hàn cũng ở nhà với cô buổi sáng nhưng đâu có được thời gian yên ổn ở bên cạnh vợ, bởi những con mèo mà cô nuôi đây cho anh có cơ hội, hể thấy anh thì ba mẹ con nhà nó lại chạy đến quấy lấy cô.

“Nè, các ngươi có tránh xa vợ của ta ra không?” Anh xách một con mèo lên để sang một bên, rồi lại đến con mèo tiếp theo.

Anh cứ để chúng sang một bên rồi đến lượt con khác nhưng khi quay lại lại thấy ba con đang còn nằm bên cô, anh thở dài bất lực bởi cảnh tượng vợ ngoại tình trước mặt mà không biết làm sao.

“Anh vật vả kéo chúng ta làm gì? Dù sao chúng cũng chạy lại!”

“Bọn chúng cướp vợ anh đi nên anh phải kéo chúng ra nhanh!”

“Anh bây giờ còn có thể ghen được với mèo sao?”

“Phải ghen!” Anh nằm ôm lấy cô.

Triệu An Ninh cười, lấy tay nghịch mấy chú mèo.

*hắt xì* Triệu An Ninh liên tục hắt hơi nhiều lần, Hoắc Liên Hàn vội lấy khăn cho cô, Triệu An Ninh vẫn không ngừng hắt hơi.

“Sao lại hắt hơi nhiều vậy? Có phải bị dị ứng rồi không?”

“Không sao, chắc là lông mèo bay vào mũi thôi, xụt xịt!”

“Nào xì ra!” Anh đưa khăn giấy bắt mũi giúp cô.

Triệu An Ninh không hiểu sao mấy hôm nay liên tục hắt hơi sức khoẻ lại có chút yếu, ăn uống cũng không ổn định. Hoắc Liên Hàn gọi quản gia Ngô nấu cho cô một bát canh bổ, phải khác ngày thường xem cô có còn khó ăn nữa không, nhưng khẩu vị vẫn như vậy, cô vẫn bị nôn.

Nhìn cô ôm chiếc bồn cầu mà nôn không thôi. Nhìn vợ nôn trong lòng anh lo lắng không thôi, anh nghĩ về trước kia cô cũng nôn như vậy bất giác hỏi cô.

“Vợ em có nghĩ là mình đã có thai rồi không?”

Có thai cũng đúng, bao nhiêu lần anh bắt vào cô mà không đeo bao rất dễ có thai.

Triệu An Ninh đang nôn liền khự lại.

“Có thai? Không thể nào?”

“Có thể, em thử nhớ lại xem em có biểu hiện gì không, hay là những thứ khác của con gái đó!”

Cũng nhờ anh nhắc mà cô nhớ ra một điều.

Là chậm tháng.

“Em đã chậm kinh nguyệt được vài tháng nay rồi!”

Hai người tra cứu một hồi cuối cùng cũng đã chuẩn đoán được vài phần về việc cô đã mang thai.

Rất nhanh hai người đã đến bệnh viện và hẹn gặp bác sĩ khoa phụ sản.

Lần thứ hai cô bước chân vào khoa phụ sản, lần này cô mong chờ một điều tốt đẹp sẽ đến với cô.

Khi vào bên trong Ninh Ninh bấu chặt lấy tay anh không buông, anh cũng cảm nhận được sự lo lắng của vợ nên đã an ủi cô.

“Không sao, em cứ vào khám thử anh ở bên ngoài chờ!”

Triệu An Ninh hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong.

Cô mong một kỳ tích sẽ đến với cô, giấy phút hai người nhận lấy kết quả đều rất vui sướng mà ăn mừng trước mặt bác sĩ.

“Em có thai rồi, em thật sự có thai rồi!” Cô ôm chầm lấy anh

Anh còn vui hơn cô trực tiếp kéo áo bác sĩ: “Vợ tôi thật sự đang mang thai sao?”

“Vợ anh đã mang thai được ba tuần rồi!”

Bác sĩ vẫn chưa hiểu là anh đang vui hay đang tức giận thì đã bị anh thả ra, anh ôm lấy cô, hai người nhảy nhót trước mặt y tá và bác sĩ.

Y tá và bác sĩ nhìn hai người hạnh phúc như vậy cũng biết vui mừng theo.

“Nhưng có một điều...!!” Bác sĩ bỗng lên tiếng vẻ mặt lưỡng lự khó nói.

“Bác sĩ có chuyên gì cứ nói!” Ninh Ninh lên tiếng.

“Phu nhân, có phải cô đang nuôi mèo phải không?”

“Tôi có nuôi ba con!”

Vẻ mặt bác sĩ lưỡng lự một lúc không lên tiếng, thấy bác sĩ không lên tiếng anh không chịu được đã đập tay xuống bàn.

“Ông cứ nói!”

“Vậy tôi nói thẳng mong hai vị có thể nghe theo, bởi sức khoẻ của cô cho thấy đang rất yếu lại đã từng sảy thai cho nên việc tiếp xúc với mèo là rất nguy hiểm cho thai nhi, nên tôi muốn bảo hai người ngừng nuôi mèo một thời gian!”

“Có như vậy mà ông cũng ấp úng!”

_________

Sức mạnh của sự được làm ba làm mẹ nó lớn mạnh như thế nào?

Nó lớn hơn cả việc trúng số vài căn biệt thự nữa!

Nhưng đó là Hoắc tổng thôi!

Tài sản của anh vô bờ bến tiêu cả đời có lẽ vẫn chưa hết, ấy vậy mà không có người kế thừa xem ra cũng không ổn.

Phải gọi là rất không ổn!

Anh phải có cả một đội bóng thì có khi tài sản của họ Hoắc mới có thể tiêu hết.

Được làm ba làm mẹ là ước mơ lớn nhất của hai người, ước mơ mà khi đi ngủ cũng thấy, bất kì ở đâu cũng thấy.

“Em thật sự đã mang thai rồi sao?” Cô nhìn xuống bụng vẫn đang bằng phẳng của mình.

“Chúng ta sắp được làm ba mẹ rồi!”

Hai người ở bên ngoài phòng khám vui vẻ.

Một lần nữa trải nghiệm được cảm giác làm ba làm mẹ.

Lần này trên đường chở cô về rất khác lần trước, lần này anh gọi cho vệ sĩ của mình đi tất cả siêu xe đắt tiền của anh đến đón Ninh Ninh.

Đoàn xe đi đến chỉ để đón một mình cô thì có hơi quá.

Nhìn đoàn xe đắt tiền ầm ầm chạy đến mọi người ở bệnh viện đều phải nhìn ra xe ai là chủ của đoàn xe này, đến cô nhìn ra cũng phải phát hoảng bởi dòng xe này.

“Anh có cần thiết phải làm quá thế không?”

“Không quá, đây cũng đâu phải dành cho em, đây là dành cho con của anh!”

Triệu An Ninh cười ngượng.

“Vậy là anh bây giờ đang bảo em không xứng sao?”

“Anh có sao? Nào vợ, em bước nhẹ thôi!”

Trên đường đi mọi vật cản xung quanh đều phải nhường đường, không biết chừng đụng vào sẽ phải trả như thế nào.

Chiếc xe của cô đi ở giữa còn hai bên là đàn xe hậu vệ.

Nhìn đàn xe như dòng chiến mã chạy băng băng trên đường đến cô cũng phải bó tay.

Về đến nhà sự ân cần của anh còn tăng gấp đôi, bế cô lên phòng đặt xuống giường.

Triệu An Ninh nhìn căn phòng của mình có gì đó rất khác.

“Anh, sao phòng lại nhìn khác quá vậy?”

“Anh cho người thay mới toàn bộ căn phòng tất cả chỗ mà bọn mèo đã đến, đều thay mới toàn bộ!”

“Vậy bây giờ bọn chúng đang ở đâu?”

“Tất nhiên là ở nhà có thể nuôi dưỡng tốt rồi!”

______________

Tại biệt thự của Bạch Huyền Y, anh phải chạy đôn chạy đáo để bắt đủ ba con mèo nhốt lại.

Một nhiệm vụ tưởng chừng sẽ dễ ai ngờ lại rất khó đối với vị bác sĩ chỉ biết nghe tim mạch này.

Trong khi Bạch Huyền Y đang ngủ sau khi có ca phẫu thuật buổi tối, vừa chợp mắt đã bị tiếng chuông điện thoại vang lên, không muốn nghe nên đã lập tức tắt máy, không ngờ Hoắc Liên Hàn lập tức gọi vào máy bàn và nhiều máy khác làm cho Bạch Huyền Y phải nghe.

Vừa nghe mình phải nuôi ba chú mèo trong thời gian dài liền muốn từ trối nhưng lại không thể từ.

“Sao chúng nó nhìn không đáng yêu tí nào vậy!” Bạch Huyền Y thở dài sau khi đã nhốt được ba con vào chuồng.

“Trông xấu như vậy lại có nhiều người thích nó quá vậy!”

“Cũng chỉ tại mày mà ta mất giấc ngủ rồi đây này!”

Bạch Huyền Y cũng chỉ biết quán trách những con mèo đáu còn biết oán trách ai.

Cũng có thể tự oán trách chính bản thân vì đã chơi quá thân với Hoắc Liên Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.