Hai chữ “Chồng yêu” đã xua tan những giận hờn của anh, Hoắc Liên Hàn nhìn cô vợ đang chuẩn bị đồ cho anh đi làm rồi nhìn sang bát canh giải rượu bất giác cười.
Thấy ảnh vẫn thờ ơ mình, nên cô đã đi lại thơm vào môi anh lần nữa.
“Anh đừng giận chuyện hôm qua nữa, lần sau em sẽ nói cho anh biết!”
Hoắc Liên Hàn lần này cũng hôn đáp trả lại cô.
Hai vợ chồng giận nhau rồi lại làm lành nhanh chóng, Hoắc Liên Hàn đã cho người tìm nguyên nhân năm đó tại sao mẹ cô lại chết một cách đột ngột vậy.
Thừa Húc cũng rất giữ lời hứa đến gặp cô tưởng sẽ được nói chuyện hài người nhưng không ngờ mở cửa vào lại cho cả Hoắc Liên Hàn ở đó.
Anh không yên tâm để một mình cô và hắn ta cùng nhau nói chuyện sợ sẽ sảy ra chuyện không hay nên đã nhất quyết muốn đi theo.
“Sao vậy? Không định ngồi xuống sao?”
Thừa Húc vội ngồi xuống bắt đầu nói những chuyện mà mình biết được từ hai mẹ con Triệu Thanh Kỳ.
Nghe những lời mà Thừa Húc nói cô lại không thể ngờ mẹ cô chết là do có người đụng tay vào.
Năm đó mẹ cô chỉ vì bệnh tim nên mới nằm viện nhưng vẫn còn có thể sống vài năm nữa nhưng Triệu Tuyết lại không chịu được mà ra tay cấu kết với bác sĩ đổi thuốc trị bệnh của mẹ cô kiến bà mất sớm hơn.
Triệu An Ninh biết được sư thật cả người bủn rủn không thể tin được mẹ mình là do có người hại, đến người cha biết tình nhân mình hại người vợ chung chăn gối bao nhiêu năm vẫn không ngăn lại.
Càng nghĩ cô càng tức giận, thề sẽ không để bọn họ yên.
“Em không sao chứ?”
“Em ổn, giờ em có chút việc ra ngoài, buổi tối ánh chờ em ở buổi tiệc nhà họ Húc là được!”
Cô đến gặp bác sĩ năm xưa đã cấu kết với Triệu Tuyết hại mẹ cô - Hạ Tần, ông ta giờ là giám đốc của bệnh việc Y lớn, cũng là một bác sĩ có tiếng được bệnh nhân và người nhà tin tưởng nhưng họ không biết rằng ông ta đã từng hại chết một người.
Triệu An Ninh đi thẳng vào phòng khám của ông ta, Hạ Tần không biết cô là con gái của người năm xưa ông hại.
“Xin hỏi vị tiểu thư đây tự nhiên vào phòng bệnh là có chuyện gì?”
“Muốn hỏi ông vài chuyện về người bệnh nhân tên Triệu Lam trước đã từng được ông chữa bệnh thôi!” Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Vừa nhắc đến “Triệu Lam” ông ta xanh mặt mà làm rơi cả cây bút trên tay, rồi viết nhanh đơn thuốc đưa cho bệnh nhân.
Sau khi tiễn bệnh nhân Hạ Tần vào phòng khoá cửa lại.
“Cô là ai? Đến đây làm gì?”
“Đến muốn hỏi ông vài chuyện! Có phải trước kia ông đã từng chữa bệnh cho người này rồi không?”
Cô đẩy tấm ảnh của mẹ cô về phía Hạ Tần.
“Tôi trước giờ chữa bệnh cho biết bao nhiêu người sao có thể nhớ rõ khuôn mặt từng người được!”
Ánh mắt sợ hãi của ông ta làm sao có thể qua được mắt cô, Triệu An Ninh cầm lại tấm ảnh cười rồi đưa tiếp ra một tấm ảnh.
“Vậy ông biết người này chứ?”
Lần này cô đưa là hình của Triệu Tuyết, Hạ Tần vẫn chối lờ đi làm chuyện khác không quan tâm đến cô.
“Nếu ông không chịu hợp tác với tôi thì e rằng cái chức giám đốc của mình bị mất đâu nhỉ?”
“Cô rốt cuộc là ai?”
“Là người mà nói ra ông phải sợ, Triệu An Ninh!”
“Là Hoắc phu nhân... xin lỗi cô vì đã đắc tội!”
“Nói cho tôi biết ông có quen hai người này không?”
“Có quen, một người là bệnh nhân một người là người thuê tôi giúp chữa trị cho bệnh nhân đó!”
“Chữa trị chứ không phải là gián tiếp qua đó để giết mẹ tôi à!”
“Người đó là mẹ của phu nhân!”
Triệu An Ninh gật đầu, ánh mắt nhìn ông ta như muốn nuốt trôi luôn vậy, cô có băm những kẻ máu lạnh hãm hại mẹ cô kiến bà mất một cách oan ức cũng không thể nguôi giận.
Hạ Tần quỳ xuống trước mặt cô khóc lóc cầu xin cô
giờ mới biết người trước mặt khóc lóc cầu xin cô.
“Nếu ông có thể kể lại tất cả việc của Triệu Tuyết làm thì tôi sẽ xem tha thứ cho ông!” Cô đẩy điện thoại bật sẵn ghi âm.
Hạ Tần bắt đầu kể lại mọi thứ vào ngày của 22 năm về trước khi mẹ cô phát bệnh.
Nghe những điều ông ta nói cô lại rùng mình, không ngờ Triệu Tuyết còn hành hạ mẹ cô đến vậy.
Bà ta không chỉ cho mẹ cô chết từ từ trong đau đớn, khi bà lên cơn đau tim cũng không cho tim thuốc mà bắt mẹ cô chịu đựng, còn không cho người chăm sóc hay cho ăn còn hay cho người tiêm cho mẹ cô những liều thuốc ngây tử vong từ từ đến lúc đó bên bệnh viện kiểm tra cũng sẽ không phát hiện.
Hạ Tần còn lưu lại một tập tài liệu phòng ngừ Triệu Tuyết quay đầu đã lấy ra đưa cho cô.
Triệu An Ninh cầm tập tài liệu nhìn những lần mà mẹ cô phải tiêm những thứ thuốc độc cô lại phẫn nộ. Rời khỏi bệnh viện cô lái xe về thẳng nhà, người làm thấy cô hung hăng về đã báo vội cho Triệu Tuyết, bà ta biết cô về không nhanh không chậm đã xuống nhà Triệu Lục cũng ra sau đó.