Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 74: Chương 74: Bội Bội




“Mẹ kiếp! Lý Thiệu Minh dám nuốt tài sản của Tôn Thiếu Kiệt tôi, bán các dự án bất động sản, trung tâm giải trí, khách sạn, phòng tắm hơi của tôi, hắn bắt nạt vì dưới tay tôi không có cao thủ Thần Cấp!”

Tôn Thiếu Kiệt đạp bay cái ghế trước mặt, cảm thấy đống đồ trên bàn làm việc ngứa mắt, thuận tay gạt một cái hất tung toàn bộ đồ trên bàn xuống đất.

Nghe âm thanh chói tai phía trước, đám đàn em của Tôn Thiếu Kiệt mặc đồ vest đi giày da đứng một bên, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này, Tôn Thiếu Kiệt và sư phụ hắn đã chạy trốn đến tỉnh lẻ.

Tôn Thiếu Kiệt là bá chủ của thành phố cảng biển - thành phố thứ hai ở tỉnh Liêu, hắn còn có sản nghiệp khác ở tỉnh Liêu, sau khi chạy trốn cùng sư phụ, liền đến chi nhánh công ty của mình ở tỉnh lẻ.

Còn nước còn tát, lạc đà gầy còn hơn ngựa chết. Nếu bảo hắn lấy ra ba đến năm tỷ, hắn vẫn có thể gom góp được, chỉ là ở tỉnh lẻ hỗn độn phức tạp này, dù hắn có chút uy danh, có chút thế lực ở đây, nhưng đã không còn tốt như địa vị bá chủ thống lĩnh khi trước của hắn ở thành phố cảng biển.

Trải qua một trận chiến với Lý Thiệu Minh, hắn đã bắt đầu sa sút.

Lúc này trong lòng hắn vô cùng tức giận, giận đến xanh mét mặt mày, nghe chuyện Lý Thiệu Minh bảo đàn em bán hết sản nghiệp của hắn, trên trán hắn nổi cả gân xanh.

Hắn vậy mà lại bị một tên nhóc vô danh tiểu tốt đánh bại, điều này khiến hắn không thể chấp nhận nổi.

Dù thằng nhóc đó là cao thủ Thần Cấp thì đã sao, hắn sợ cao thủ Thần Cấp chắc?

Châm một điếu thuốc, biểu cảm giận dữ của Tôn Thiếu Kiệt dần tiêu tan. Trên mặt lộ ra một nụ cười u ám, hắn lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Phong Gia, có chút chuyện làm phiền ông. Một trăm triệu được chứ? Thay tôi loại bỏ một người...”

Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt Tôn Thiếu Kiệt rất thỏa mãn, hắn nằm xuống ghế sofa hút thuốc, yên lặng nhìn trần nhà.

“Thiếu Kiệt, con tìm Cuồng Phong rồi sao?”, bỗng nhiên Chim Ưng hỏi với vẻ mặt khó coi.

“Vâng, tìm rồi”, Tôn Thiếu Kiệt thẫn thờ.

“Cuồng Phong mà con tìm là cao thủ số một phương Bắc, nổi danh nhận tiền không nhận người, Cuồng Phong cao thủ Thần Cấp sao?”, Chim Ưng hỏi.

“Là ông ta”, Tôn Thiếu Kiệt nói.

“Tôn Thiếu Kiệt, con chán sống rồi à?’, Chim Ưng tức giận.

“Sao vậy?”, Tôn Thiếu Kiệt hỏi.

Một tiếng bốp vang lên, Chim Ưng nắm cổ áo nhấc Tôn Thiếu Kiệt lên, tát hắn một cái thật mạnh. Chim Ưng giận dữ nhìn Tôn Thiếu Kiệt, lo lắng đi lại quanh phòng: “Phản rồi, con thật sự làm phản rồi! Con nên biết rằng, Cuồng Phong đó nửa trắng nửa đen, tính cách vui giận thất thường, trước nay hắn làm việc chưa bao giờ tuân theo quy tắc, có lúc nhận tiền của bên này làm việc, nhưng thấy bên kia bỏ ra nhiều hơn, liền đổi tay giúp chủ nhân bên kia giết người?”

“Có biết bao kẻ giàu có, tìm Cuồng Phong làm việc không thành, trái lại còn bị hắn cuỗm mất khối tài sản khổng lồ. Lý Thiệu Minh mà con muốn đối phó kia, tuyệt đối không phải kẻ chịu ngồi chờ chết. Nếu Cuồng Phong có thể giết được hắn thì tốt, lỡ không giết nổi, ngược lại bị hắn đánh trọng thương, sư đồ hai ta suốt đời không được bình yên. Cho dù Cuồng Phong giết Lý Thiệu Minh rồi, chúng ta vướng vào loại người này, về sau cũng có không ít phiền phức”.

“Sư phụ đã nói với con từ lâu rồi, đừng chọc đến Lý Thiệu Minh, đừng chọc giận cậu ta. Con không thèm nghe, lúc Khuê Sói xảy ra chuyện, chúng ta nên lập tức rời khỏi thành phố cảng biển, khi ấy chạy trốn, chúng ta vẫn còn cơ hội mang theo cả tài sản. Giờ thì hay rồi, một đồng chúng ta cũng không có. Sư phụ mặc kệ, giờ sư phụ cần một tỷ, mấy năm nay sư phụ giúp con làm không ít chuyện xấu, vì con mà Tiểu Hổ - đồ đệ sư phụ yêu thương nhất cũng vào tù, sư phụ mệt rồi, phải mang một tỷ rời đi, sư phụ muốn ở ẩn dưỡng lão”.

Thấy Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt cãi nhau, đám đàn em trong văn phòng đều cau mày không lên tiếng.

Ánh mắt Tôn Thiếu Kiệt luôn đờ đẫn, nhìn sư phụ hắn đi qua đi lại trong phòng, định thần lại. Hắn dùng hai tay xoa nhẹ khóe miệng, thấy mình vừa bị sư phụ tát mà chảy máu.

“Tôn Thiếu Kiệt, mau đưa tiền cho sư phụ, sư phụ phải rời đi, sư phụ không thể cùng con thông đồng làm bậy tiếp được!”, Chim Ưng xoay người.

Thế nhưng, khi ông ta vừa xoay người lại, con ngươi trong mắt ông ta co rút.

Chỉ thấy Tôn Thiếu Kiệt đã xuất hiện trước mặt, khi ông ta vừa quay lại, Tôn Thiếu Kiệt liền đánh một cú thật mạnh vào ngực ông ta.

“Tôn Thiếu Kiệt, con dám đánh sư phụ sao?”, Chim Ưng kinh ngạc, ôm lực lùi về sau.

Tôn Thiếu Kiệt không nói gì, tay phải tạo thành tư thế móng vuốt, đột nhiên lại có một bộ móng vuốt khác hung hăng xông về phía hắn ta.

“Nghiệt đồ, tao giết mày!”, sắc mặt Chim Ưng thay đổi, hung hang bắt giữ Tôn Thiếu Kiệt.

Nhưng bàn tay của Chim Ưng đã bị thương do Lý Thiệu Minh đánh, Ưng Trảo Quyền vốn có thể bóp nát cả tảng đá của ông ta lúc này lại không thể chịu nổi một đòn. Hai chiêu thức của ông ta và Tôn Thiếu Kiệt va chạm, ông ta liền hét lên một tiếng thảm thiết, ông ta bị thương. Ưng Trảo Quyền của ông ta căn bản không thể so với Tôn Thiếu Kiệt, hai móng vuốt của Tôn Thiếu Kiệt đan vào nhau, đánh vào ngực ông ta ba lần liên tiếp, lại thêm một cú đá hung ác khiến ông ta văng ra khỏi văn phòng.

Sau đó, Tôn Thiếu Kiệt cởi cà vạt trên người, bước ra khỏi văn phòng, dùng cà vạt hung hăng siết cổ Chim Ưng.

Chim Ưng có vùng vẫy thế nào, cố gắng cào tay hắn ta sâu đến chảy máu ra sao, hắn cũng nhất quyết không thả lỏng.

Dần dần, Chim Ưng khép đôi mắt giận dữ lại, chậm rãi buông hai tay đang nắm chặt lấy Tôn Thiếu Kiệt.

“Sư phụ, chuyện đối phó với Lý Thiệu Minh là do ông đề ra, bây giờ thấy thực lực của Lý Thiệu Minh mạnh hơn chúng ta, ông lại muốn trốn tránh? Mẹ kiếp, tôi còn tưởng tôi mới là đồ đệ mà ông yêu thương nhất chứ, hóa ra không phải”, Tôn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng vuốt lên mặt Chim Ưng, rồi thắt lại cà vạt.

Quay trở lại văn phòng, hắn thấy tất cả đám đàn em đang nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.

“Nhìn cái gì? Giết sư phụ thôi mà? Có gì hay mà nhìn? Lão già này vô dụng rồi, ông ta nên chết từ lâu, giải tán...”, Tôn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng xoay cổ hai cái, nở nụ cười nham hiểm.

“Không còn lão già này cản trở, tôi muốn làm gì cũng thuận lợi hơn nhiều...”

Tại thành phố cảng biển.

Lý Thiệu Minh và Heo Rừng thuận lợi tiếp nhận mọi thứ của Tôn Thiếu Kiệt, anh cũng đã phái Heo Rừng đến nhà họ Lục ở Giang Nam để tìm một cô gái tên là Triệu Thế Hy.

Tài sản có thể bán đấu giá dưới tay Tôn Thiếu Kiệt anh để Heo Rừng tìm người mang đi đấu giá hết, thuộc hạ của Tôn Thiếu Kiệt khá nhiều, tổng cộng có hơn ba nghìn người, đám người này anh thu nhận toàn bộ. Ba ngày sau, anh sẽ thành lập một công ty an ninh mới, biến những người này thành thuộc hạ của mình.

Từ Bộ công thương đi ra, anh thấy hai cô gái đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm mình. Anh không để tâm, ngồi vào xe tải nhỏ định rời đi.

“Này, Lý Phong, anh có xe rồi à?”, đột nhiên, một cô gái xinh đẹp thẳng thừng mở cửa xe của anh, kéo anh từ trong xe ra ngoài.

“Cô là ai?”, Lý Thiệu Minh trừng mắt.

Anh không ngờ, nhân duyên của Lý Phong này không tệ, anh giả mạo Lý Phong đi đâu cũng tình cờ gặp người quen.

“Tôi là chị gái của cậu, Bội Bội nè!”, cô gái thoải mái vỗ vai anh một cái.

“Chị gái tôi? Bội Bội? Cô chờ chút...”, Lý Thiệu Minh sửng sốt, nhanh chóng lấy cuốn nhật ký từ trên người ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.