Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 150: Chương 150: Cháu ngoại của Lục Kim Đan




Lục Kim Đan là người tốt, còn Thanh Phong là kẻ đạo đức giả. Muốn làm người tốt thì khó, Lục Kim Đan muốn trở thành nhân vật uy chấn võ lâm Hoa Hạ, buộc phải ác hơn kẻ ác. Tính cách của Lý Thiệu Minh gần giống ông ấy, sát phạt quyết đoán, trước nay chưa từng nương tay nhân từ với kẻ xấu. Lúc trước vì đối phó với một hai kẻ giả nhân giả nghĩa, ông ấy cũng cứng rắn không buông tha kẻ nào, dứt khoát xử lý hết lũ đạo đức giả.

Thật ra ông ấy là thủ lĩnh của kẻ ác, Thanh Phong và ông ấy là bạn bè cùng nhóm, địa vị võ lâm, quyền thế và gia sản của ông ấy đều cao hơn Thanh Phong. Thanh Phong muốn trừ khử Lý Thiệu Minh, khi thấy ông ấy gọi Lý Thiệu Minh là thằng súc sinh nên cho rằng ông ấy ghét Lý Thiệu Minh, đương nhiên phải dựa vào ông ấy để đánh bại Lý Thiệu Minh.

Khi Lục Kim Đan xuất hiện, chỉ có một mình Triệu Thế Hy gọi Lục Kim Đan là ông ngoại, còn Lý Thiệu Minh vừa gặp mặt Lục Kim Đan đã nói chuyện với giọng điệu cứng rắn, Thanh Phong cho rằng Lý Thiệu Minh dụ dỗ Triệu Thế Hy nên Lục Kim Đan hận Lý Thiệu Minh đã dụ dỗ cháu gái của mình.

“Thanh Phong, ông muốn giết Lý Thiệu Minh sao, vậy không hay lắm đâu?”, Lục Kim Đan cũng là bá chủ một phương, còn ác hơn kẻ ác, lập tức khuôn mặt ông ấy lộ ra biểu cảm cười như không cười và nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt kỳ dị.

Lục Kim Đàn là cao thủ cấp cao trong cảnh giới Thần Cấp cấp cao, Thanh Phong chỉ là cao thủ cấp thấp trong cảnh giới Thần Cấp cấp cao, một chưởng của Lục Kim Đan có thể đánh bay Thanh Phong.

“Thằng súc sinh này không được dạy dỗ, cậu ta có cha sinh không có mẹ dạy, mới tí tuổi mà đã không coi các bề trên ra gì, nếu để mặc cho cậu ta phát triển lớn mạnh thì còn hống hách đến mức nào nữa? Cứ nhân lúc phe cánh của cậu ta còn chưa đầy đủ thì hạ gục cậu ta đi, tránh sau này cậu ta làm hại võ lâm”, Thanh Phong khuyên Lục Kim Đan.

“Cậu ta có cha sinh không có mẹ dạy ư?”, sắc mặt Lục Kim Đan hơi thay đổi.

“Đúng vậy, cậu ta là có kẻ có cha sinh mà không có mẹ dạy. Ông xem cậu ta trông ẻo lả yếu ớt, chắc là học theo mẹ cậu ta, tôi không biết mẹ cậu ta là ai, nhưng nếu mẹ cậu ta là người trong võ lâm thì chắc chắn là một yêu nữ. Cậu ta còn dụ dỗ cháu gái ông kia kìa, ông Lục, ông không liên thủ với tôi trừ khử cậu ta sao?”, Thanh Phong tiếp tục khuyên bảo.

“Ha ha...”, sắc mặt Lục Kim Đan tái nhợt, không muốn nói chuyện với Thanh Phong nữa.

Ông ấy chỉ ghi nhớ lời nói của Thanh Phong ở trong lòng, lão già Thanh Phong này lại dám nói con gái cưng của ông ấy là yêu nữ.

“Đúng rồi, ông Lục, nếu ông ghét tên nhóc này như thế, tại sao lại đặt cược cho cậu ta mười tỷ? Ông làm như vậy là có ý gì? Là cố ý dùng tiền nhục mạ cậu ta sao?”, Thanh Phong suy nghĩ rồi hỏi tiếp.

Lục Kim Đan vẫn không trả lời.

Một góc khác, Hàn Bân nhìn thấy vẻ mặt nịnh hót khi nói chuyện với Lục Kim Đan của Thanh Phong, sắc mặt của Lục Kim Đan thì dần dần tái nhợt, lồng ngực ưỡn lên cao ngạo, nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt kỳ dị, nhưng cũng không trả lời Thanh Phong.

Trong lòng hắn lập tức kinh ngạc, thầm kêu một tiếng.

Sư phụ của hắn vẫn không biết mối quan hệ của Lý Thiệu Minh và Lục Kim Đan.

Trước kia hắn từng nói với Thanh Phong, Lý Thiệu Minh là người nắm binh quyền rất nổi tiếng ở nước ngoài, từ trước đến nay chưa từng nói với Thanh Phong về việc, Lý Thiệu Minh còn là con trai trưởng của nhà họ Lục - một trong bốn gia tộc lớn của võ lâm. Vốn dĩ hắn không muốn nói ra xuất thân hiển hách của Lý Thiệu Minh với Thanh Phong, hắn ghét Lý Thiệu Minh nên không muốn để Thanh Phong biết thân phận quá lừng lẫy của anh, giúp cho kẻ địch thêm oai phong.

Hắn biết Thanh Phong là kiểu người thấy lợi quên nghĩa, gió chiều nào theo chiều đó. Nếu Thanh Phong biết thân thế hiển hách của Lý Thiệu Minh thì liệu Thanh Phong có liên thủ với hắn để lật đổ Lý Thiệu Minh như bây giờ không? Nếu hắn nói ra thân phận của ông ngoại Lý Thiệu Minh thì Thanh Phong sẽ đối tốt với Lý Thiệu Minh và thờ ơ với hắn.

Mặc dù hắn không nghe thấy Thanh Phong nhỏ giọng nói gì với Lục Kim Đan, nhưng hắn có thể nhìn ra sắc mặt của Lục Kim Đan đã rất khó chịu, đoán chừng Thanh Phong đã nói không ít lời xấu xa về Lý Thiệu Minh với Lục Kim Đan.

Hắn vội vàng đi đến bên cạnh Thanh Phong và Lục Kim Đan.

Nhưng lúc này tất cả đã quá muộn.

“Ông Lục, trong mắt tôi tên nhóc này chỉ là một con chó hoang, tôi không động đến cậu ta, chỉ vì ông cụ Hàn thích cậu ta, bây giờ ông đến rồi, có hai cao thủ chính phái tôi và ông liên thủ lại đối phó cậu ta, cho dù ông cụ Hàn có lòng muốn bảo vệ cậu ta, thì ông ấy có thể bảo vệ nổi không? Ông cụ Hàn cũng là một người thông minh, nếu hai đại thần như chúng ta đều xem thường cậu ta thì ông cụ Hàn nhất định sẽ phân tích lợi và hại trong đó. Ông còn đợi gì nữa, mau cùng tôi đối phó với cậu ta. Chuyện như vậy, cũng không phải chúng ta chưa từng làm. Trước đây có một tên cướp gian ác ở Giang Nam, bên ngoài vô cùng nhân nghĩa, nhưng sau lưng ngấm ngầm làm những chuyện xấu lừa gạt đàn ông ức hiếp phụ nữ. Lúc đó bản lĩnh bên ngoài của hắn ta rất tốt, chúng tôi không có chứng cứ đối phó hắn, không phải ông đã kiên quyết gán cho hắn một cái tội danh tà mà ngoại đạo để phế bỏ hắn hay sao?”

“Cứ phế bỏ tên Lý Thiệu Minh này đi, bây giờ cậu ta không tôn trọng chúng ta, nói không chừng tương lai có một ngày cậu ta sẽ cầm kiếm giết chúng ta đó. Bố mẹ cậu ta không hiểu chuyện, chúng ta thay bố mẹ cậu ta loại bỏ tên xấu xa này đi”.

Hàn Bân sắp phát khóc khi nghe Thanh Phong nói vậy và liếc mắt nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Kim Đan.

“Thiệu Minh, bây giờ cháu luyện võ thế nào rồi?”, đột nhiên Lục Kim Đan hét to một tiếng.

“Dư sức đối phó với ông Hồng này”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

“Vậy còn đợi gì nữa, còn không mau ra tay?”, Lục Kim Đan cố nén tức giận trong lòng và nói.

“Ông ta không dám đánh với cháu”, Lý Thiệu Minh cười và đáp lại.

“Hồng Kim Cương, ông cũng là cao thủ nổi tiếng khá sớm trong giang hồ, là cao thủ Thần Cấp, anh hùng vô địch khắp tỉnh Đông Sơn, vậy mà ngay cả một thanh niên cũng không dám đánh sao? Tính cách người nhà họ Hồng luôn kiên cường trong giới võ lâm Hoa Hạ, nói ra tay là ra tay, trước nay chưa từng nhíu mày, sao lại xuất hiện một kẻ bỏ đi như ông vậy?”

“Nếu ông có thể ra tay thì mau ra tay đi, không dám ra tay thì nhanh chóng đưa người nhà họ Hồng các ông cút khỏi đây cho tôi!”

Tiếng quát chói tai của Lục Kim Đan giống như sấm sét giữa trời quang, dọa Hồng Kim Cương vẫn luôn do dự đến mức toàn thân run rẩy.

Nhìn thấy Hồng Kim Cương đã suy nghĩ cả buổi vẫn không dám ra tay, Đức Cách, Trần Uy, Lãnh Thi và Hồ Tiểu Đao cùng các vị trưởng lão, phó sĩ quan huấn luyện cũng bực bội nói: “Đúng vậy, ông Hồng, Lý Thiệu Minh này chỉ là một cao thủ Thần Cấp, ông cũng là cao thủ Thần Cấp, kinh nghiệm thức chiến của ông mạnh hơn cậu ta nhiều, có gì mà phải sợ cậu ta chứ?”

“Mau ra tay đi, đánh bại cậu ta, bắt cậu ta cút khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang!”

“Hồng Kim Cương, ông còn lề mề như vậy nữa thì mau chóng dẫn người nhà họ Hồng các ông cút khỏi doanh trai huấn luyện Thiên Lang đi, nhà họ Hồng các ông không có tư cách đứng trong giới võ lâm Hoa Hạ”, Thanh Phong ỷ vào thân phận của mình lạnh lùng ức hiếp Hồng Kim Cương.

“Tên nhát gan, ngay cả một thanh niên nhỏ hơn mình hai mươi tuổi cũng không dám đánh”, Triệu Thế Hy cũng nhân cơ hội nhục mạ ông ta.

“Ai nói tôi không dám đánh? Tôi đánh là được chứ gì!”, sắc mặt Hồng Kim Cương hết sức khó coi, da thịt trên gương mặt không ngừng rung lên. Bị nhiều người thúc giục như vậy, cuối cùng ông ta cũng cắn răng đồng ý đấu võ với Lý Thiệu Minh.

Nếu ông ta thua thì cả nhà họ Hồng của ông ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng chưa chắc ông ta sẽ thua, Lý Thiệu Minh này mới hai mươi mấy tuổi, ông ta là người tung hoành trong giang hồ bốn mươi mấy tuổi rồi.

Hồng Kim Cương liếc nhìn Lý Thiệu Minh và thầm nghĩ trong lòng.

“Ha ha, tên phế vật Lý Thiệu Minh này chết chắc rồi”, Mã Tiểu Linh hận Lục Kim Đan thiên vị với Lý Thiệu Minh, cô ta bị các cao thủ nhà họ Lục chèn ép nên nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt oán hận, nói.

“Nếu cháu ngoại tôi bị Hồng Kim Cương đánh bị thương thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Hồng”, sắc mặt Lục Kim Đan tái mét.

Cháu ngoại...

Nghe Lục Kim Đan nói vậy, Thanh Phong quay sang nhìn Lục Kim Đan bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Thanh Phong, ông không biết Lý Thiệu Minh là cháu ngoại của tôi sao? Lục Kim Đan tôi có bảy đứa con gái, bảy đứa con gái này sinh ra sáu cháu gái, Lý Thiệu Minh là cháu trai duy nhất của Lục Kim Đan tôi?”, giữa hàng mi của Lục Kim Đan xuất hiện một dấu ấn rất sâu, một đôi mắt dần sáng lên ánh sáng màu tím, rồi nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt u ám.

Nghe Lục Kim Đan nói vậy, vẻ mặt Thanh Phong không chút biểu cảm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.