Hàn Vũ Triết là bạn học của Lý Phong, cũng là người thường xuyên bắt nạt Lý Phong khi còn đi học. Lý Phong thực sự vừa hèn nhát vừa yếu đuối, anh ta hận thế giới này không công bằng với mình, hận tất cả mọi người thờ ơ với anh ta. Khi anh ta rời khỏi nhà, trong nhật kí có nói xấu rất nhiều về Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An, Heo Rừng và Đoàn Bội Bội, còn mơ tưởng tới Đoàn Bội Bội. Nhưng trong nhật kí, anh ta lại không hề nhắc tới Hàn Vũ Triết dù chỉ một chữ. Anh ta sợ Hàn Vũ Triết, sợ đến mức ngay cả trong nhật kí cũng không dám nhắc tới.
Sợ rằng một ngày nào đó cuốn nhật ký bị mất, sau đó rơi vào tay của Hàn Vũ Triết, Hàn Vũ Triết sẽ biết hết những lời mà mình đã nói xấu anh ta ở bên trong đó.
Lý Phong thật sự hèn hạ như vậy.
Bây giờ Hàn Vũ Triết đến rồi, Đoàn Bội Bội, Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái kia đều biết ân oán của Hàn Vũ Triết và Lý Phong. Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái kia không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Phong, còn trong lòng Đoàn Bội Bội lại dâng lên một cảm giác kì lạ.
Lý Phong thật sự đã mất tích, bây giờ người đàn ông thay thế Lý Phong này tên là Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh này rất mạnh mẽ và bá đạo, thủ đoạn tàn độc, nếu như Hàn Vũ Triết xui xẻo dám động vào Lý Thiệu Minh thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Ở bên này, Lý Thiệu Minh vẫn đang nói chuyện với Hiên Tịnh Vũ.
Anh biết Hàn Vũ Triết đang muốn gây phiền phức cho anh, anh hoàn toàn không quen biết tên Hàn Vũ Triết gì đó, chỉ là loáng thoáng nghe qua cái tên này, biết được có một tên thường xuyên bắt nạt Lý Phong.
“Vợ à, mặc dù anh không phải chính nhân quân tử gì nhưng anh có thể vì em mà thủ thân như ngọc, nếu như em là vợ của anh, có phải em nên giữ đạo làm vợ, bớt quen biết đàn ông một chút được không?”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc, vẻ mặt thô tục dựa vào tường nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Lý Phong, anh có gì cứ nói thẳng đi”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt không vui.
“Anh tên là Lý Thiệu Minh”, Lý Thiệu Minh hơi nheo mắt nhìn Hiên Tịnh Vũ cười xấu xa: “Cũng không có gì, chỉ là nhìn thấy Hàn Bân sờ tay của em, trong lòng anh không vui. Em nói đi, em từng bị bao nhiêu người đàn ông chạm vào tay rồi?”
“Rất nhiều”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cái gì? Rất nhiều?”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh dao động, trong lòng nổi lên cơn ghen tị.
“Tôi là cảnh sát, khi chấp hành nhiệm vụ không tránh được việc phải tiếp xúc cơ thể với phạm nhân. Tôi đã bắt được hơn mười tên móc túi, hơn mười tên biến thái, vô số tên côn đồ lưu manh, từng tiếp xúc với rất nhiều đàn ông rồi”, Hiên Tịnh Vũ không vui lắm.
Trong lòng cô nghĩ Lý Thiệu Minh coi mình là gì, sao lại bắt đầu quản cô rồi?
“Từ chức đi”, Lý Thiệu Minh lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hiên Tịnh Vũ.
“Anh muốn làm gì?”, ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ ngạc nhiên.
“Anh nuôi em, anh không cho em làm cảnh sát nữa”, Lý Thiệu Minh nghiêm túc nhìn cô nói.
“Tôi không cần anh nuôi”, Hiên Tịnh Vũ cố gắng vùng vẫy khỏi tay của Lý Thiệu Minh, nhưng Lý Thiệu Minh nắm rất chặt, cô không thể nào thoát được.
Cô nhìn xung quanh nhưng không hề có ai chú ý đến bọn họ. Cô không thể ngờ Lý Thiệu Minh lại đột nhiên nhỏ nhen muốn hoàn toàn chiếm giữ cô như vậy. Trong lòng cô hơi tức giận, nhưng bị ánh mắt mạnh mẽ của Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm, cô lại có một cảm giác ngọt ngào đến tan chảy. Kể từ sau khi Lý Phong mất tích trở về, anh tự gọi mình là Lý Thiệu Minh, dường như cả người đã hoàn toàn thay đổi, có lúc vô lại, có lúc lăng nhăng nhưng lại có tài hoa như một vị thần khiến cho người ta bái phục.
“Tiểu Vũ, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, tấm lòng của anh đối với em, em còn chưa hiểu sao? Anh rất ít khi động lòng với một cô gái nào, em là người con gái đầu tiên khiến anh rung động. Em làm cảnh sát quá nguy hiểm, anh không muốn em lúc nào cũng gặp nguy hiểm như vậy. Cho anh cơ hội, để anh nuôi em, anh sẽ đối xử tốt với em, để em có được hạnh phúc, anh sẽ cho em dần dần thấy được toàn bộ sức lực của anh”, Lý Thiệu Minh nghiêm túc nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Anh có biết rằng lời thoại này của anh nghe rất giống một tên phản diện không?”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên bật cười.
“Hả?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên.
“Biểu cảm của anh cũng giống một tên phản diện”, Hiên Tịnh Vũ nhếch miệng, quở trách nhìn anh.
“Anh, có sao?”, Lý Thiệu Minh lại kinh ngạc lần nữa, nhìn Tiểu Bình An ở bên cạnh.
Tiểu Bình An đã ngày càng thích Lý Thiệu Minh, nhìn thấy Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ ngọt ngào như vậy, trong lòng cô bé cũng cảm thấy vui vẻ. Từ trước đến nay Hiên Tịnh Vũ chưa từng có cảm xúc với bất kỳ người đàn ông nào, từ sau khi cô bé nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh ở cùng nhau cũng thường xuyên thấy mẹ của mình đã cười nhiều hơn, anh cũng khiến cho mẹ của cô bé vô cùng bất lực, cô bé không kìm được nở một nụ cười ngọt ngào, gật đầu lia lịa với Lý Thiệu Minh.
“Anh lại khiến bản thân trở nên giống với nhân vật phản diện rồi sao?”, Lý Thiệu Minh bất lực, buông cổ tay trắng trẻo của cô ra.
Suy nghĩ lại những lời bản thân vừa nói, trong lòng anh cũng thật sự cảm thấy có hơi giống với rất nhiều nhân vật phản diện, khi áp bức nữ chính cũng sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An nhìn mình cười, anh cũng không nhịn được mà bật cười.
Anh chỉ muốn nói rằng anh thật sự thích Hiên Tịnh Vũ, thích cảm giác được ở cùng cô. Kể từ sau khi ở cùng với Hiên Tịnh Vũ, mỗi ngày anh đều có thể tìm được cảm giác của sự sống.
Vì để được gia tộc coi trọng, vào năm mười tám tuổi anh đã rời khỏi nhà, cọ sát tập luyện trên chiến trường. Để có thể sống sót trở về gia tộc, anh liều mạng luyện võ, làm mọi cách để nâng cao năng lực của mình. Có lúc anh cảm thấy bản thân không phải một con người, mà giống như cỗ máy chiến tranh. Khi anh tỉnh lại một lần nữa, anh đã gặp Hiên Tịnh Vũ, bị cô nhận nhầm là chồng, sau đó nhất quyết giữ lại bên cạnh. Dường như anh đã dần tìm lại được từng chút một những đẹp đẽ đã từng mất đi trong cuộc sống này.
“Phong đần độn!”
Đột nhiên một một bờ vai mạnh mẽ ôm chặt lấy cổ anh. Lý Thiệu Minh vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị Hàn Vũ Triết kéo sang một bàn rượu vang ở một bên.
“Phong đần độn, trưởng thành rồi nhỉ? Lại còn dám hút thuốc nữa? Sao nào, muốn làm dân xã hội đen, học theo người ta hút thuốc sao?”, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An, Hàn Vũ Triết mặc một bộ đồ vest chỉnh tề dùng sức đẩy một cái, vỗ một tiếng, cơ thể Lý Thiệu Minh đụng phải bàn rượu khiến cả bàn bị rung nhẹ, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, dùng giọng nói kỳ quái nói: “Nào, anh Triết muốn uống rượu rồi, rót rượu cho anh Triết!”
“Mẹ kiếp!”, nhìn thấy có người lại dám xúc phạm Lý Thiệu Minh, anh Hổ đang đứng hút thuốc cùng đàn em lập tức lấy điếu thuốc trong miệng ra ném mạnh xuống đất, dẫn theo anh em đi tới chỗ của Lý Thiệu Minh.
“Khốn kiếp!”, thấy Hàn Vũ Triết lại dám bắt nạt Lý Thiệu Minh, Heo Rừng cũng hơi sững sờ, lập tức nhét miếng bánh ngọt vào trong miệng.
Cuồng Phong ngậm điếu thuốc, quan sát với ánh mắt ngạc nhiên, nhanh chóng nhìn ra thực lực của Hàn Vũ Triết.
Người bình thường?
Hai mắt tối sầm trên khuôn mặt trắng bệch, khi nói chuyện cũng thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa nhìn liền biết là một tên yếu đuối, vậy mà lại dám đánh lén Lý Thiệu Minh.
“Ngu ngốc!”, Đường Tuyết Kỳ hơi sững sờ, chạm vào chiếc túi nhỏ của mình.
Chiếc túi nhỏ này của cô là một trong mười ám khí bảo vật của nhà họ Đường, âm thầm hãm hại người.
“Lại vẫn còn có người dám coi thường Lý Thiệu Minh, lẽ nào anh ta chán sống rồi sao?”, vẻ mặt của Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã hơi thay đổi, trong lòng đổ mồ hôi lạnh thay cho Hàn Vũ Triết.
“Là đại ca trước kia của trường cấp hai thành phố cảng biển, Hàn Vũ Triết”, Doãn Thành và Lý Tích Đồng đứng cùng nhau, nhìn thấy Hàn Vũ Triết đẩy Lý Thiệu Minh, ánh mắt đầy hưng phấn.
“Hả?”, Hàn Bân nheo mắt nhìn Hàn Vũ Triết đang túm lấy Lý Thiệu Minh.
Sắp có kịch hay xem rồi...