Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 173: Chương 173: Dẫn ông đi xem cảnh đẹp




“Không phải là không có chồng sao?”, lúc này Thái Quân Vương liền sững sờ.

“Sư phụ!”, ánh mắt của Hàn Phi Phi lập tức sáng rực lên khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh xuất hiện.

Lý Thiệu Minh là một vị thần toàn năng trong mắt cô ấy. Cho dù anh không có tiền, không có địa vị, không có thân phận, không có thực lực thì trên đời này không có chuyện gì Lý Thiệu Minh không giải quyết được.

Cô ấy tin rằng Lý Thiệu Minh là người thông minh nhất thế giới! Anh đã gặp rất nhiều đối thủ, dù không cần dùng võ công thì vẫn có thể giải quyết dễ dàng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, khi Lý Thiệu Minh liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ, nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt anh không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau đó anh lập tức nghiêm mặt, đi đến bên cạnh Hiên Tịnh Vũ và nhẹ nhàng bế con gái lên.

“Đây không phải là có chồng rồi sao? Cô gái này sao lại nói mình không có chồng chứ? Hơn nữa trông còn trẻ như vậy, còn trẻ hơn so với cô gái này, hoàn toàn không cần phải được bao nuôi”.

“Bọn họ là một đôi ư? Người đàn ông đó trẻ tuổi kia sinh con cùng cô ấy, còn cho đứa bé học ở một trường mẫu giáo tốt như thế này, cho đứa bé mặc đồ sạch sẽ xinh đẹp, gia đình của người đàn ông này nhất định là có nhiều tiền. Anh ta cũng rất đẹp trai, ăn mặc cũng thời trang, vừa nãy cô gái này nói mình không có chồng, có phải là đang giận anh ta không?”

“Chắc là đang tức giận thôi, nhìn không thấy sao? Hai người vừa gặp mặt thì đã cau có như vậy rồi, không ai nói chuyện với ai cả, chắc chắn bọn họ đang giận nhau”.

“Người đàn ông kia còn ức hiếp người ta mẹ con đơn độc, bây giờ chồng người ta đã đến rồi, xem ông ta còn dám bắt nạt họ như thế nào...”

Khi Lý Thiệu Minh đi về phía Hiên Tịnh Vũ, thành thục bế Tiểu Bình An lên, tất cả phụ huynh có mặt đều thì thầm bàn tán. Bọn họ nhìn thấy Lý Thiệu Minh có khí chất không tầm thường và gương mặt sáng ngời, rất xứng đôi vừa lứa với Hiên Tịnh Vũ, hoàn toàn không giống kiểu người đàn ông già bao nuôi Hiên Tịnh Vũ.

“Sư phụ, là Tiểu Bình An đang chơi với bạn nhỏ khác, vô tình chạm vào đồ chơi của cậu bé béo, mẹ cậu bé là người rất xảo quyệt, cậu bé và mẹ của cậu bé đều gian xảo như nhau, bọn họ đổ lỗi cho Tiểu Bình An muốn cướp đồ chơi của cậu bé, còn đẩy Tiểu Bình An một cái, Tiểu Bình An tức quá liền đẩy ngã cậu bé, cuối cùng mẹ cậu bé kia đi đến đẩy ngã Tiểu Bình An. Cũng may Tiểu Bình An không sao cả, chỉ là bị dọa sợ nên cảm thấy hơi tủi thân. Cũng may có chúng tôi ở đây, nếu không cũng không biết mẹ cậu bé kia còn bặt nạt con bé như thế nào nữa”, Hàn Phi Phi lập tức căm phẫn liếc nhìn người phụ nữ trung niên, tố cáo với Lý Thiệu Minh.

“Ha ha, Lý Thiệu Minh tôi với tư cách là chủ tịch công đoàn của một tỉnh, có khối tài sản hàng chục tỷ, khối tài sản đã vượt qua người giàu nhất tỉnh gấp năm lần, lọt vào Top mười người giàu nhất Hoa Hạ, đồ ăn mà con gái tôi ăn phải là loại ngon nhất, dùng cũng phải là loại tốt nhất, tôi hận không thể lấy sao trên trời xuống cho con bé, hận không thể khiến con bé lập tức trưởng thành, để tặng cho con bé những thứ tốt đẹp nhất. Một món đồ chơi bình thường của một cậu bé sao có thể khiến con gái của Lý Thiệu Minh tôi có hứng thú? Cho dù con bé có thích, cũng không cần thiết phải cướp đồ chơi của cậu bé kia, tiền lương hàng tháng của mẹ con bé cũng không hề ít, chỉ cần con bé thích, thì mẹ con bé nhất định sẽ mua cho nó”.

Sau khi nghe thấy Hàn Phi Phi nói vậy, Lý Thiệu Minh nở nụ cười khẩy và ôm con gái vào lòng, để cô bé ngồi trên cánh tay anh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ.

Hiên Tịnh Vũ chỉ khẽ cau mày, cô và Lý Thiệu Minh đã chia tay mấy ngày nay, Lý Thiệu Minh cũng đã có tình yêu mới, bây giờ gặp lại người chồng hợp pháp của mình, trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác khó tả.

“Trên người con gái tôi có bị thương không?”, Lý Thiệu Minh lại hỏi.

“Không, nếu bị thương thì đã không như thế này rồi”, Hàn Phi Phi nói.

“Hai người muốn giải quyết chuyện này với bọn họ như thế nào?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“Vừa nãy Tiểu Bình An bị ức hiếp, Tiểu Vũ tức giận đã ra tay đánh người phụ nữ trung niên kia. Bây giờ chồng của bà ta đến rồi, nói là muốn chúng tôi bồi thường tiền. Chúng tôi đồng ý bồi thường tiền cho bọn họ một trăm nghìn tệ nhưng người phụ nữ trung niên kia khiến Tiểu Bình An sợ hãi, chúng tôi nghĩ có lẽ cảm xúc của Tiểu Bình An đã bị ảnh hưởng, nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia sẽ sợ hãi nên đã bảo bà ta đảm bảo rằng sau này không xuất hiện ở trường mẫu giáo nữa, nhưng bọn họ không đồng ý. Chồng của người phụ nữ trung niên còn muốn lấy số điện thoại của Tiểu Vũ, ông ta cho rằng Tiểu Vũ là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi nên cố tình tìm cớ để giữ liên lạc với cô ấy, quá hèn hạ, cũng không sợ vợ ông ta về nhà sẽ gây gổ với ông ta”, Hàn Phi Phi nói.

“Sư phụ, anh còn nhớ chứ, Tiểu Bình An từ nhỏ gặp tai nạn xe, tận mắt nhìn thấy bố mẹ chết ngay trước mặt, Tiểu Vũ đưa con bé về nhà nửa năm thì con bé mới ổn định hơn, con bé thật đáng thương, trong lòng vẫn luôn có một vết thương chưa xóa được. Con bé dễ bị tổn thương hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, chúng tôi thật sự không thể nhẫn tâm nhìn con bé lại bị tổn thương nữa, nói như thế nào thì cũng phải chỉnh đốn người phụ nữ trung niên này”, Hàn Phi Phi thì thầm bên tai Lý Thiệu Minh.

“Ừ, tôi biết...”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu nhìn người đàn ông kia.

“Nhìn cái gì?”, Thái Quân Vương lập tức trừng mắt với Lý Thiệu Minh.

Ông ta nghe nói Hiên Tịnh Vũ được đại gia bao nuôi, trong lòng ông ta liền khinh thường, muốn lợi dụng Hiên Tịnh Vũ một chút. Nhưng ông ta không ngờ rằng Hiên Tịnh Vũ đã có chồng, vừa đẹp trai vừa có khí chất không tầm thường. Ông ta bị Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm liền cảm thấy chột dạ, giống như bị người ta lột sạch quần áo phơi bày ra bên ngoài, chỉ có thể giả vờ hung dữ để che giấu nỗi thẹn trong lòng.

“Ông bạn này, khi tôi vừa mới bước vào, nghe nói ông rất giỏi, muốn đọ sức với tôi đúng không?”, Lý Thiệu Minh đưa Tiểu Bình An cho Hiên Tịnh Vũ, anh rút ra một điếu thuốc và châm lửa.

“Sao nào? Cậu muốn so tài với tôi?”, Thái Quân Vương cười khẩy.

Ông ta thầm hỏi liệu Lý Thiệu Minh có bản lĩnh gì chứ, ngoại hình chắc chắn ông ta không thể so với anh. Nhưng so về tiền bạc và năng lực, ông ta chắc chắn so sánh được với anh.

Bây giờ ông ta nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ có chồng, chồng của cô lại đang ở đây, đẹp trai hơn nhiều so với mình, lại có vẻ rất giàu có, biết Hiên Tịnh Vũ có điều kiện tốt như vậy thì cũng sẽ không thích ông ta, nên cũng không có cơ hội bao nuôi Hiên Tịnh Vũ để lợi dụng sờ soạng cô được nữa. Ông ta chỉ có thể dựa vào những người bạn trong xã hội dọa dẫm anh, tìm chút thể diện cho mình, cho vợ và cho con trai của ông ta. Ông ta và Hiên Tịnh Vũ đã không có cơ hội nữa rồi, vậy thì Hiên Tịnh Vũ sẽ là kẻ địch của ông ta, ông ta phải xác định vị trí bá chủ của con trai mình trong đám bạn bè ở trường mẫu giáo này.

“Ông ra đây với tôi”, Lý Thiệu Minh rít một hơi thuốc lá, bình tĩnh nói với ông ta.

“Sao nào? Muốn đánh nhau với tôi à?”, Thái Quân Vương kinh ngạc nói.

“Ra đây đi, ông cứ ra ngoài thì sẽ biết thôi”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh vẫn bình tĩnh.

“Mẹ kiếp, muốn đánh nhau sao? Ai sợ cậu chứ?”, Thái Quân Vương lập tức bật cười, đám bạn bè bên cạnh ông ta cũng cười theo.

Bọn họ có hơn ba mươi người, Lý Thiệu Minh chỉ có một mình. Trông có vẻ trắng trẻo yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ biết đánh nhau.

Nếu bọn họ theo anh ra ngoài, chỉ cần anh dám lộn xộn, bọn họ nhiều người như vậy chẳng lẻ lại không đánh lại được anh?

“Hai vị phụ huynh, hai người đừng đánh nhau. Đây là chuyện giữa trẻ con, sao lại trở thành chuyện so tiền bạc, địa vị của ai mạnh hơn? Mọi người làm như vậy, rất dễ khiến trẻ nhỏ học theo cái xấu…”, hiệu trưởng của trường mẫu giáo vội vàng dẫn cô giáo và bảo vệ đến ngăn cản.

“Trẻ con phải được nuôi dưỡng từ nhỏ, con trai tôi vẫn luôn là cục cưng của tôi, tôi không thể để thằng bé phải sợ người khác từ khi còn nhỏ”, Thái Quân Vương lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, cục cưng của nhà chúng tôi vẫn luôn được chiều chuộng”, người phụ nữ trung niên cười khẩy.

“Ha ha, con gái của tôi còn đáng giá hơn hàng chục nghìn lần so với các người”, Lý Thiệu Minh cười nhạt nói.

“Chém gió!”

“Ra ngoài”.

“Được thôi, để tôi xem cậu có thể làm được gì, xem cậu tài giỏi đến cỡ nào”.

Thái Quân Vương cười khẩy, khoanh tay bước ra bên ngoài trường mẫu giáo. Hàng rào sắt của trường mẫu giáo đầy dây leo, khi bước ra bên ngoài, nhìn có thể thấy chiếc xe Mercedes-Benz mà bà vợ của ông ta cố tình đậu ở cửa.

“Để xem cậu ta có thể làm được gì, ha ha!”, đám bạn bè của Thái Quân Vương cũng ngông nghênh bước ra ngoài, trên mặt đều nở nụ cười khinh thường.

Người phụ nữ trung niên ôm con trai cũng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng thầm nghĩ cái thằng nhóc bám váy đàn bà này có phải là muốn tìm đường chết hay không?

Nhưng khi bọn họ vừa bước ra khỏi cửa, cảnh tượng ở bên ngoài lập tức khiến bọn họ sững sờ.

Bên ngoài cổng trường mẫu giáo tập trung rất nhiều gã đàn ông vạm vỡ mặc trang phục vest đen, phía sau lưng bọn họ đều đậu những chiếc xe màu đen, ước chừng cũng phải hàng nghìn người!

“Mẹ kiếp...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.