Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 194: Chương 194: Giang hồ Hiểm ác




Quỷ Đói không đáng tin cậy, đám đàn em và đồ đệ của hắn cũng vậy. Trận chiến hôm nay, khó có thể đảm bảo rằng đồng đội của Lý Thiệu Minh sẽ có một vài người chạy thoát được.

Không được, không thể thừa nhận tội danh giết chết Lý Thiệu Minh được.

Hôm nay cái úp cái nồi này lên đầu Quỷ Đói, bối cảnh thế lực của nhà họ Lục ở Giang Nam rất phức tạp, bảy người con gái của Lục Kim Đan đều gả vào nhà chồng tốt, chiếm gần một nửa vùng Giang Nam, Trung Nguyên.

Tên Lý Thiệu Minh này lại là đứa cháu ngoại duy nhất của Lục Kim Đan, ông ta giết Lý Thiệu Minh, thì không thể chống lại cơn thịnh nộ của Lục Kim Đan.

Nghĩ đến đây, trong mắt ông ta lập tức lộ ra vẻ tức giận, chỉ ngón trở về phía Quỷ Đói và hét lớn: “Nghiệp chướng, không ngờ ông lại dám bày trận pháp thay hình đổi vị, khiến tôi đả thương cháu ngoại của người bạn thân Lục Kim Đan?

Nhìn thấy Thanh Phong nói như vậy, Lý Thiệu Minh tức giận đến mức nôn ra máu lần nữa. Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo cũng bị làm cho tức phát điên. Bọn họ sắp thắng Quỷ Đói đến nơi rồi thì lão Thanh Phong này đột nhiên xen vào, còn đánh Lý Thiệu Minh bị thương, khiến bọn họ có khả năng bị Quỷ Đói giết chết.

“Lão già này, ông đúng là không biết xấu hổ!”

“Minh chủ võ lâm phương Bắc – Thanh Phong đúng là mặt dày số một”. Quỷ Đói lạnh lùng nhìn ông ta.

“Nghiệp chướng, tôi giết ông!” Thanh Phong lập tức thu thập chân khí, “ầm” một tiếng nổ vang lên, một quả cầu chân khí nhanh chóng đánh về phía Lý Thiệu Minh.

“Mẹ kiếp!” Thấy Thanh Phong lại tấn công về phía mình, ánh mắt Lý Thiệu Minh thay đổi, không khỏi bật ra một câu chửi thề, anh nhanh chóng tránh sang một bên.

Rầm một tiếng, vị trí vừa rồi của anh lập tức bị một chưởng của Thanh Phong làm nổ tung một lỗ lớn.

“Quý Đói, ông còn muốn chạy à?” Thanh Phong ánh mắt lạnh lùng, lại lần nữa thu thập chân khí, đánh một chưởng về phía Lý Thiệu Minh.

“Thanh Phong, chúng tôi giết ông!”

Nhìn thấy Thanh Phong lại tấn công Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo cực kì tức giận, và cầm vũ khí lao về phía Thanh Phong.

Võ công của Thanh Phong và Quỷ Đói tương đương nhau, lúc Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo tấn công về phía Thanh Phong, ông ta chỉ cười khinh thường và lập tức xuất hiện bên cạnh Quỷ Đói.

Ông ta nhìn Quỷ Đói với vẻ mặt cười như không cười, trong ánh mắt còn mang theo chút uy hiếp: “Cậu em Quỷ Đói, trải qua một trận đại chiến với Lý Thiệu Minh, sức chiến đấu lúc này của ông chắc chỉ còn năm phần đúng không? Lúc ông khỏe mạnh nhất còn có thể cố sức đánh ngang cơ tôi, nhưng bây giờ nếu tôi ra tay thì hẳn là có thể dễ dàng giết chết ông đi?”

“Đừng trách tôi không cho ông cơ hội, giết chết Lý Thiệu Minh thì chúng ta vẫn có thể là bạn. Nếu ông không có bản lĩnh đó thì tôi hoàn toàn có thể giết ông và đám người Lý Thiệu Minh để giệt khẩu”.

“Nên làm thế nào, ông tự mình xem xét đi”.

Trong lúc nói, Thanh Phong lại lần nữa thu thập chân khí. Giây phút này, toàn thân Thanh Phong toả ra một màn sương trắng, trong màn sương mù thấp thoáng hiện ra một con rồng trắng khổng lồ.

Lực chiến đấu của một cao thủ thần cấp cấp cao không phải chỉ là nói suông.

Nhìn thấy Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh xông về phía Thanh Phong, Quỷ Đói không khỏi nhíu mày. Hắn bất chợt nghĩ đến một câu nói, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Hắn nhận ra mình đã bị Thanh Phong lợi dụng, Thanh Phong đã lợi dụng hắn và đám người Lý Thiệu Minh. Thanh Phong luôn tự cho mình là cao thủ chính phái, là anh hùng trượng nghĩa, còn hắn là người của võ lâm Hắc Ám, Thanh Phong giết chết hắn không những không bị xem là phạm tội mà còn chiếm được khối tài sản khổng lồ của hắn, và giành được danh tiếng hành hiệp trượng nghĩa, diệt trừ kẻ ác.

Thanh Phong là muốn giết chết hắn và tất cả đám người Lý Thiệu Minh...

“Còn không ra tay?” Thanh Phong cười.

Nghe thấy Thanh Phong nói, Quỷ Đói liền do dự.

Nếu hắn ra tay tiêu diệt toàn bộ đám người Lý Thiệu Minh, Thanh Phong có thể lấy danh nghĩa báo thù cho Lý Thiệu Minh mà giết chết hắn, nuốt trọn khối tài sản khổng lồ của hắn, độc chiếm bảo vật của Lý Thiệu Minh. Nếu hắn không ra tay, hiện giờ hắn có thể sẽ phải chết. Đám người Lý Thiệu Minh đã hết sức chiến đấu rồi, Thanh Phong sau khi giết hắn, thì có thể dễ dàng giết chết đám người Lý Thiệu Minh.

Đều là do Lý Thiệu Minh gây ra, để cho Thanh Phong có cơ hội lợi dụng!

Quỷ Đói giờ mới phát hiện ra hắn đang vuốt râu hùm, lão già này còn độc ác nguy hiểm hơn cả hắn.

Không quan tâm nữa, cứ giết đám người Lý Thiệu Minh trước rồi nói.

Khi đám Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh xuất hiện trước mặt hắn và Thanh Phong, Thanh Phong chỉ mỉm cười, lắc lòng bàn tay, ngay lập tức xuất hiện một lá chắn chân khí màu trắng bảo vệ bên ngoài cơ thể, Thanh Phong nhận sự tấn công của bọn họ, lá chắn chân khí màu trắng chỉ không ngừng phát ra làn sóng dữ dội.

Quỵ Đói nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên đạp một cước thật mạnh vào Cuồng Phong. Lúc này, Thanh Phong đã lôi kéo sự tức giận của đám người Lý Thiệu Minh về phía hắn, mọi người đều đang liều mình giết chết Thanh Phong, đã không còn ý định giết Quỷ Đói nữa. Vì thế nên Cuồng Phong vốn không hề đề phòng cú đạp này của Quỷ Đói, Cuồng Phong cảm nhận được một trận tập kích ập đến, muốn ngăn cản đánh trả nhưng đã quá muộn. Cú đá này của Quỷ Đói nhanh như chớp, rầm một tiếng, mạnh mẽ đá Cuồng Phong bay thẳng ra ngoài.

Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo không ngờ hai cao thủ này lại bắt tay hợp lực, một Quỷ Đói đã quá sức với bọn họ rồi, nay lại thêm một tên Thanh Phong, trong lòng bọn họ dấy lên nỗi bất bình cùng tức giận khó tả. Bọn họ lập tức tấn công sang Quỷ Đói, Quỷ Đói chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, hắn nhanh chóng xuất hiện sau lưng ba người. Lôi Tiểu Minh mới quay người dùng Song Đao chém vào hắn, thì đã bị một trưởng của Quỷ Đói đánh trúng ngực. Lôi Tiểu Minh không kìm được mà phun ra máu, khi Triệu Thế Hy vung búa vào Quỷ Đói thì hắn lại lập tức xuất hiện sau lưng Triệu Thế Hy. Chu Bảo Bảo nhanh chóng vung quạt về phía Quỷ Đói. Quỷ Đói lập tức nắm lấy hai cánh tay gầy yếu của Triệu Thế Hy, đem cơ thể nhỏ nhắn của Triệu Thế Hy chắn trước mặt Chu Bảo Bảo.

“Con mẹ nó!” Chu Bảo Bảo không dám đả thương Triệu Thế Hy, lập tức thu lại chân khí, bị chấn động đánh ngược lại phun ra một ngụm máu.

Quỷ Đói liền đẩy mạnh cơ thể nhỏ bé của Triệu Thế Hy vào lòng Chu Bảo Bảo. Sau đó mạnh mẽ đá Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo bay ra ngoài.

Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh có thể đấu lại cao thủ thần cấp cấp trung, nhưng thực lực của Quỷ Đói mạnh hơn, thực lực của hắn có thể đánh bại cao thủ cấp cao, bốn người bọn họ kém Quỷ Đói cả một cảnh giới.

Một cảnh giới là khoảng cách một trời một vực.

Một là thiếu nữ mười bảy tuổi, một là cậu chủ nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ, hai người đều là hậu bối luyện võ giữa đường, sao có thể đánh lại được một người nửa đời tung hoành trong võ lâm như Quỷ Đói chứ.

Khi Lý Thiệu Minh định ra tay giúp đỡ, thì Quỷ Đói đã xuất hiện trước mắt Lý Thiệu Minh. Hắn đánh một chưởng khiến Lý Thiệu Minh phải lùi lại ba bước, hắn nhanh chóng xông lên một bước, giơ đao Đầu Quỷ trong tay lên đập mạnh vào ngực Lý Thiệu Minh, rồi lại giương đao lên đâm tiếp vào ngực anh.

Lý Thiệu Minh bị trúng hai phát đao liên tiếp, Quỷ Đói lại đá một cái rầm, khiến Lý Thiệu Minh bỗng chốc bay ra ngoài như một quả đạn pháo.

Khi anh bay vào trong biển người, đám đông đàn em của Quỷ Đói lập tức lùi lại phía sau mười mấy mét.

Chỉ thấy Lý Thiệu Minh yếu ớt nằm trên mặt đất.

Anh đã không còn chút sức lực nào nữa, sắc mặt tái mét như tờ giấy, khắp người toàn là máu, khi ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ trên người dần dần đọng lại thành một vũng nhỏ.

Mức độ nghiêm trọng cửa vết thương khiến đám đàn em của Quỷ Đói hiểu rằng, bọn họ không cần phải ra tay nữa.

Cho dù bọn họ không ra tay giết anh, thì Lý Thiệu Minh nếu không được nhanh chóng cứu chữa thì cũng sẽ chết.

Lý Thiệu Minh nằm trên mặt đất, thở hổn hển một cách đau đớn, nhìn qua thấy Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo cũng đang bị thương nặng như anh, rồi lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Thanh Phong, vẻ mặt hả hê của Hàn Bân, khuôn mặt vô cảm của Lãnh Thi, khuôn mặt kiêu ngạo đắc ý của tiểu đồng áo trắng và Quỷ Đói đang từng bước tiến về phía anh.

Anh không nhịn được mà cười thê lương.

“Đám người các ông...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.