Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 114: Chương 114: Hàn Vũ Triết sợ tè ra quần




“Đại ca, cảm ơn anh giúp tôi nâng cao công lực, dạy tôi kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’. Cuồng Phong tôi chỉ là một tên côn đồ, một cái mạng rách, sau này cần gì ở tôi cứ việc nói, dù là gian nguy tôi cũng không chối từ”.

Hai ngày sau, tại thành phố cảng biển, trong tầng hầm khu nhà cao cấp của Lý Thiệu Minh, sau khi Cuồng Phong tiếp nhận linh khí của hai viên đan dược cao cấp, nội lực toàn thân hắn được tăng cao, trước đây hắn ở cảnh giới thấp trong cao thủ Thần Cấp cấp thấp, bây giờ đã đạt tới cảnh giới cấp trung trong cao thủ Thần Cấp cấp thấp.

Hắn còn biết kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’ của Lý Thiệu Minh, năng lực chiến đấu thực tế cũng tăng lên không ít.

Trước đây hắn ám sát Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh không ghi nợ cũ, không những hóa địch thành bạn với hắn, còn dạy hắn võ công tuyệt diệu, giúp hắn nâng cao thực lực. Lúc này thật lònghắn rất cảm kích Lý Thiệu Minh. Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Lý Thiệu Minh và kính trọng gọi anh một tiếng đại ca, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý làm việc cho anh.

“Anh Minh, mặc dù hai ngày nay tôi rất đau đớn, nhưng sau khi uống đan dược anh cho, tôi cảm thấy rõ mình đã khác trước. Dường như tố chất cơ thể tốt hơn, trong cơ thể cũng có chân khí, bây giờ chắc tôi là cao thủ Tông Sư cấp trung rồi nhỉ? Anh Minh, nếu anh không chê, cả đời này tôi nguyện trung thành với anh”, đôi mắt tròn đen của Heo Rừng mở to và nói với Lý Thiệu Minh.

Hai ngày đóng cửa tu luyện, đối với Cuồng Phong và Heo Rừng đều có thu hoạch không ít, còn Lý Thiệu Minh vì giúp đỡ bọn họ nhanh chóng hấp thu hiệu lực của đan dược, dùng nội công giúp họ luyện công, nên sắc mặt anh trắng bệch, trông vô cùng tiều tụy.

Vốn dĩ Cuồng Phong là một cao thủ Thần Cấp, không có anh giúp đỡ, Cuồng Phong cũng có thể hấp thu hiệu lực của thuốc. Còn Heo Rừng chỉ là một người bình thường, bây giờ sau khi hấp thu hiệu lực của một viên đan dược cao cấp, đã có được nội lực, là cao thủ cấp trung trong cao thủ Thần Cấp. Anh ta vẫn chưa hấp thu hết hiệu lực của thuốc, nếu hấp thu toàn bộ, anh ta sẽ trở thành cao thủ Tông Sư cấp cao.

Giá trị của một viên đan dược cao cấp hơn mười triệu, cần một thầy luyện đan Thần Cấp đóng cửa luyện đan năm mươi ngày mới có thể luyện chế ra một viên, hiệu lực không thể tưởng tượng.

Dưới Thần Cấp cấp trung, chỉ cần có sự duy trì đan dược tốt nhất, thực lực của một võ sĩ có thể tăng lên gấp bội.

“Quả thật tôi cần hai người làm việc cho tôi, tôi giúp hai người cũng là có lòng riêng, hai người không cần cảm ơn tôi”, hai ngày hai đêm không ngủ, còn phải mất đi một lượng lớn công lực, Lý Thiệu Minh vô cùng mệt mỏi.

Nhìn công lực của Cuồng Phong và Heo Rừng đã tiến bộ rõ rệt, anh chỉ thấy lòng được an ủi, cố nén mệt mỏi để mỉm cười nhìn bọn họ.

“Đại ca, ai trên thế giới này mà không có dã tâm chứ? Lại có mấy người làm việc mà không vì mục đích cá nhân? Có mấy ai kiếm tiền không phải vì miếng cơm của mình mà chỉ kiếm tiền vì người khác? Nếu người đó kiếm tiền chỉ vì người khác, liệu bản thân hắn không ăn thì hắn có thể kiên trì được không? Anh thành thật, thành tâm đối đãi với chúng tôi, chúng tôi gọi anh một tiếng đại ca xuất phát từ nội tâm. Anh là vì mục đích riêng, nhưng chắc chắn là một đại ca đối xử với anh em không có lòng riêng, chúng tôi thật lòng cảm ơn anh”, hai mắt Cuồng Phong sắc bén, lấp lánh phát sáng.

“Tôi từng bị người khác phản bội, tôi không biết làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng cách tôi làm trước đây là sai, hi vọng cách tôi làm bây giờ sẽ đúng. Tôi cũng tin hai người tuyệt đối sẽ không phản bội tôi. Mà con người tôi không câu nệ chuyện vặt vãnh, ở chỗ tôi không phân cấp bậc trên dưới, chúng ta phối hợp với nhau, xem đối phương như anh em tốt là được rồi”.

“Hay lắm, phụ tá, tay súng bắn tỉa, nhóm chúng ta đã lớn dần rồi. Nếu Triệu Thế Hy đến, chúng ta sẽ có thêm một tay đột kích. Nghe Tuyết Kỳ nói cô ta đến Đông Doanh tìm tôi, mấy ngày trước tôi nói chuyện điện thoại với cô ta, bên phía cô ta gặp một vài phiền phức nên sắp trở về rồi. Giữa anh em chúng ta không cần khách sáo, hai ngày này hai người đều mệt rồi, cùng nhau nghỉ ngơi đi”.

Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn Heo Rừng và Cuồng Phong, chậm rãi đứng dậy, đi về phía tầng một của căn nhà cao cấp.

Hàn Phi Phi và anh Hổ vẫn luôn đợi họ ở đó, nhìn thấy Lý Thiệu Minh bước lên tầng, hai mắt anh Hổ lập tức sáng lên: “Chúc mừng đại ca đã ra ngoài! Thế nào rồi, võ công Phong gia và Heo Rừng đã tiến bộ chưa?”

“Tiến bộ rồi, bây giờ đã đủ tư cách làm trợ thủ của tôi rồi. Cậu điện thoại cho Vương Giai Nặc, bảo cô ấy giúp tôi liên lạc với một người giàu có ở tỉnh lỵ, người này là người của công ty dược phẩm, lúc ở buổi đấu giá tôi nghe nói ông ta sắp phá sản, tôi có mối làm ăn muốn hợp tác với ông ta. Sao Đoàn Bội Bội không đến? Cô ấy là trợ lý sinh hoạt của tôi, phải theo tôi hai mươi bốn tiếng mới đúng chứ? Cậu cũng tìm cô ấy đến cho tôi”, Lý Thiệu Minh ngồi trên ghế sofa, thấy Vương Giai Nặc và Đoàn Bội Bội không ở đây nên hơi khó chịu, anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

“Vâng, đại ca!”, anh Hổ lập tức gật đầu, cầm điện thoại lên định ra ngoài.

“Hai ngày nay khi bọn tôi đóng cửa tu luyện, thành phố cảng biển có xảy ra chuyện gì không?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“Không có chuyện gì, Tôn Thiếu Kiệt đã bị anh đánh bỏ chạy, bây giờ người có chút tiếng tăm xã hội của cả thành phố cảng biển đều trở thành bảo vệ và đi theo Đại Quân huấn luyện ở sơn trang cạnh bờ biển, thành phố cảng biến vô cùng trật tự. Kinh tế của thành phố cảng biển vẫn phát triển thịnh vượng và ổn định, vững vàng đứng ở vị trí thành phố thứ hai trong tỉnh như trước đây. Có điều, có một chuyện không biết tôi làm đúng hay sai”, anh Hổ nói.

“Chuyện gì?”, Lý Thiệu Minh nheo mắt lại, cố kìm nén sự mệt mỏi nhìn anh ta.

“Hai ngày này anh và Phong gia, Heo Rừng đóng cửa tu luyện, em cảm thấy nên thay anh làm chút gì đó, nên đã tự ý dạy dỗ tên khốn Hàn Vũ Triết kia”, anh Hổ nói.

“Sau đó thì sao?”, sắc mặt Lý Thiệu Minh không thay đổi.

Khi anh ở quân đoàn Thiên Chu, cũng đối xử tốt với đám đàn em. Cho dù là sĩ quan cấp cao hay binh sĩ đều có tiền, chỉ cần anh ăn thịt, nhất định sẽ không để đàn em húp cháo. Là anh quá nghiêm khắc với đàn em, cầu toàn quá mức, khiến bọn họ lén nói lời oán giận anh không ít. Mọi người kính trọng anh, nhưng cũng sợ anh, rất nhiều người làm sai chuyện không dám nói, còn vì anh mà trách phạt đàn em, trong lòng họ nổi lên ý làm phản, sợ anh sẽ trừng phạt họ nghiêm khắc.

Bây giờ anh cố gắng thay đổi bản thân, không phải chuyện lớn thì sẽ không khiển trách đàn em. Hàn Vũ Triết bị dạy dỗ là đáng tội, anh không muốn mắng anh Hổ.

“Nhưng thật ra sau khi bọn em dạy dỗ hắn, hôm sau hắn đã biến mất khỏi thành phố cảng biển rồi. Đại ca, chuyện này rất kỳ lạ. Nói thế nào thì chúng ta cũng là thế lực đứng đầu thành phố cảng biển, trên đường của thành phố cảng biển đồng loạt đều là người của chúng ta, cơ sở ngầm rải rác khắp ngóc ngách của thành phố. Hắn lại giống như bốc hơi khỏi thế giới, không thấy bóng dáng đâu.”, sắc mặt anh Hổ dần trở nên khó coi.

“Hắn là người từng đắc tội anh nên em muốn dạy dỗ hắn suốt nửa năm mới dừng lại, nhưng mới dạy dỗ hắn được một ngày thì hắn đã chạy mất rồi, hoàn toàn không hả giận được...”

“Lại thêm một người mất tích?”, Lý Thiệu Minh khẽ nheo mắt

Trước Hàn Vũ Triết, hình như mẹ của Lý Phong cũng mất tích rồi?

Có vẻ như anh đã nghĩ ra gì đó...

Anh giả mạo Lý Phong, sống trong vòng luẩn quẩn của Lý Phong, vậy Lý Phong kia, bây giờ đang ở đâu?

Thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Mặc dù đàn em của anh có không ít kẻ phản bội, nhưng cũng có nhiều người trung thành với anh. Nếu anh mất tích thì đám đàn em của anh nhất định sẽ nghĩ cách tìm anh.

Nhưng bọn họ không hề tìm kiếm.

Là như vậy sao?

Một nơi khác, Hàn Vũ Triết bị bắt cóc và ngồi trên một du thuyền, đến một hải đảo lớn.

Đây là một căn cứ quân sự.

Hắn nhìn thấy bốn phía hải đảo lại trang bị pháo phòng không, xung quanh hải đảo có không ít quân đội đi tuần tra.

“Anh, các người muốn đưa tôi đi đâu?”, sắc mặt Hàn Vũ Triết hết sức khó coi, thầm nghĩ sao lại ra nước ngoài rồi? Hay là một căn cứ quân sự, ở đây quả thật giống như phim bom tấn nước ngoài.

Người thanh niên bắt Hàn Vũ Triết không nói gì, thẳng tay đẩy Hàn Vũ Triết vào một chiếc xe việt dã mui trần, cùng bọn đàn em tiến vào bên trong hải đảo.

Doanh trại, sa trường, trạm gác, bên trong hải đảo này giống như quân đội, thiết bị quân đội chính quy đều có đủ cả, Hàn Vũ Triết liên tục nhìn thấy hàng loạt binh sĩ được trang bị đầy đủ đang tuần tra trong đảo.

“Anh trai, đây là nơi nào vậy?”, trong lòng Hàn Vũ Triết càng lúc càng sợ hãi.

“Vào đi!”, sau khi thanh niên dẫn Hàn Vũ Triết đến một phòng tác chiến lớn, nói một câu tiếng Hoa gượng gạo rồi đẩy mạnh Hàn Vũ Triết vào trong.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ đại tướng đang quay lưng về phía mình, và dùng súng lục chĩa vào một người da đen đang quỳ dưới đất.

Dường như người da đen kia rất sợ hãi, trong đôi mắt lộ vẻ hoảng hốt và khẩn cầu, người đó nói gì đó với người đàn ông trẻ tuổi bằng tiếng nước ngoài.

Đoàng một tiếng, người đàn ông trẻ tuổi nổ súng vào người da đen.

Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi giết người không hề do dự, người da đen kia co giật ngã trong vũng máu, Hàn Vũ Triết sợ đến mức tè ra quần, con ngươi trong mắt nhanh chóng co lại thành một điểm đen.

Đây rốt cuộc là đâu?

“Tiểu Hàn, lâu lắm chúng ta không gặp rồi”, đột nhiên người thanh niên trẻ tuổi quay người lại với một gương mặt đẹp trai nhìn Hàn Vũ Triết.

Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, ánh mắt Hàn Vũ Triết bất ngờ trợn tròn.

Không ngờ anh ta lại là Lý Phong?

Chỉ thấy Lý Phong mặc đồ đại tướng phẳng phiu, trên gương mặt bao trùm luồng khí màu tán loạn, anh ta giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục, ánh mắt gian ác, cơ thể cũng mất kiểm soát mà tản ra khí đen nồng nặc.

Đứng trong luồng khí đen dày đặc, Lý Phong chậm rãi giơ súng lên, nhắm nòng súng vào giữa đầu Hàn Vũ Triết.

“Không ngờ đúng không? Cậu bắt nạt tôi suốt mười mấy năm, hôm nay tôi lại một bước lên trời, trở thành nhân vật lớn hiển hách thế giới, là đại tướng có trăm ngàn binh lực hùng hậu. Bây giờ tôi là thủ lĩnh quân phiệt của thế lực Hắc Ám toàn thế giới”.

“Nói đi, ân oán của chúng ta nên giải quyết thế nào?”, hai mắt Lý Phong đầy tà ác, nhếch một bên khóe môi lộ ra nụ cười nham hiểm.

“Anh Phong, em sai rồi, em, em thật sự sai rồi, xin anh đừng giết em, anh muốn em làm gì cũng được...”, ánh mắt Hàn Vũ Triết sợ hãi, nhìn khuôn mặt độc ác của Lý Phong cơ thể run rẩy.

Đột nhiên cơ thể hắn run mạnh, hắn lập tức nhìn xuống thân dưới bằng ánh mắt sửng sốt.

Hắn bị Lý Phong dọa tè ra quần rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.