Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.
Lục Kim Đan thấy Lý Thiệu Minh đã là cao thủ Thần Cấp, ông ấy biết thực lực của anh có thể đấu với Hồng Kim Cương, nhưng không ngờ anh lại đánh bại Hồng Kim Cương dễ dàng như vậy.
Trước mười tám tuổi, đứa cháu trai yêu quý của ông ấy chưa từng học võ, vậy mà bây giờ lại xuất sắc đến thế.
Mã Tiểu Linh vẫn đang bị các cao thủ trẻ tuổi của nhà họ Lục khống chế, cô ta dùng lực vùng lên, lập tức thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, cô ta khẽ cử động bả vai hơi khó chịu, ngạc nhiên mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Lý Thiệu Minh nói: “Anh ba, anh đã có năng lực như vậy rồi sao?”
Rất nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn lại, nhìn Lý Thiệu Minh có thể đánh bại Hồng Kim Cương một cách dễ dàng như vậy, ánh mắt của Thanh Phong cũng sững sờ.
Không ít người còn đang nín thở, kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh, há hốc mồm không biết nói gì.
“Chú ba!”, Hồng Dũng đột nhiên gào thét, dẫn người chạy về phía Hồng Kim Cương.
Hồng Dũng căm thù nhìn Lý Thiệu Minh, sau đó lập tức ngồi xổm xuống đỡ Hồng Kim Cương dậy. Lúc này Hồng Kim Cương đã bị Lý Thiệu Minh đánh bị thương nặng, kinh mạch toàn thân gần như đứt lìa, miệng không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi nhìn Lý Thiệu Minh. Mặc dù trong lòng không đành lòng nhưng vẫn phải thì thào nói: “Tổng sĩ quan của doanh trại huấn luyện Thiên Lang quả nhiên là danh bất hư truyền. Chẳng trách ông cụ Hàn lại coi trọng cậu như vậy, cậu chỉ cần một ngón tay đã có thể phá vỡ chân khí toàn thân tôi, tôi phục rồi…”
“Hồng Kim Cương, thực ra quyền pháp của ông cũng không tệ, chỉ là kẻ mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn, ông không nên thách đấu với người khác khi chưa hiểu rõ đối thủ của mình. Hi vọng sau trận đấu này, ông sẽ rút ra được bài học, tôi cũng hi vọng sau này nhà họ Hồng các ông sẽ có thể phát triển hơn”, Lý Thiệu Minh tôn trọng Hồng Kim Cương là người đi trước trong giới võ lâm nên chắp tay vái chào Hồng Kim Cương.
“Dường như Lý Thiệu Minh có thể đánh bại bất cứ đối thủ mạnh nào chỉ bằng một ngón tay…”, Vương Hổ biết thực lực của Hồng Kim Cương, lúc trước Hồng Kim Cương làm phó sĩ quan đến tuần tra Thiên Lang, ông ta dùng một quyền là có thể lật đổ một chiếc xe tăng.
Bây giờ nhìn thấy Lý Thiệu Minh có thể dùng một ngón tay chặn được cú đấm sắt của Hồng Kim Cương, hơn nữa còn đánh Hồng Kim Cương bị thương, trong lòng Vương Hổ không khỏi kinh ngạc, sắc mặt trở nên khó coi.
Lúc trước anh ta không hiểu rõ thực lực của Đường Tuyết Kỳ, nhìn thấy Lý Thiệu Minh có thể dễ dàng đánh bại Đường Tuyết Kỳ nên anh ta nghĩ rằng bố của Đường Tuyết Kỳ không dạy dỗ cô ta tử tế, Đường Tuyết Kỳ này đã làm nhục uy danh bố mình. Đánh bại một cô gái chỉ bằng một ngón tay thì chẳng có gì ghê gớm. Vương Hổ từng nghĩ nếu trong vài tháng tới anh ta có thể đột phá lên cao thủ Thần Cấp thì anh ta sẽ thử đấu với Lý Thiệu Minh.
Nhưng bây giờ, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định so tài với Lý Thiệu Minh. Người ta nói rằng cao thủ Thần Cấp là vị thần của những người bình thường, Lý Thiệu Minh này lại gần như là vị thần giữa những vị thần.
Ngay cả cao thủ như Hồng Kim Cương còn bị Lý Thiệu Minh đánh bại chỉ bằng một ngón tay. Nếu như Lý Thiệu Minh dùng nắm đấm thì không biết anh có thể đánh bay cái gì nữa?
Thật đáng khâm phục.
Chức vụ tổng sĩ quan của doanh trại huấn luyện Thiên Lang giao cho Lý Thiệu Minh khiến Vương Hổ tâm phục khẩu phục.
“Các anh tưởng rằng tôi làm sĩ quan huấn luyện các anh, chỉ cho các anh luyện tập các chiêu thức võ công đơn giản, không huấn luyện cho các anh võ công cao siêu là do tôi có ý đồ riêng, cố ý chơi xỏ các anh sao?”, Lý Thiệu Minh nói với đám người Hồ Tiểu Đao, Đức Cách, Lãnh Thi, Trần Uy.
“Các anh cho rằng tôi không biết võ công cao siêu sao? Tôi không dạy các anh võ công cao siêu là vì Lý Thiệu Minh tôi ích kỷ, sợ các anh giỏi hơn tôi sao?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn mọi người.
“Lý Thiệu Minh tôi mười tám tuổi mới học võ, trở thành một võ sĩ, tôi đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để học võ rồi. Nhưng để có thể trở thành người có võ công cao cường, bản thân tôi đã phải phế bỏ xương cốt của chính mình sau đó nối lại, cả quá trình đau đớn đó làm sao người bình thường có thể hiểu được?”
“Chiều nay, tôi sẽ đặt một chiếc gương trên sa trường, lúc luyện quyền các anh hãy tự soi gương xem mình đang luyện tập cái gì. Thực ra các anh rất giỏi, ai cũng là cao thủ trên cấp Tông Sư, thậm chí có một số người là cao thủ Thần Cấp. Nhưng các anh hãy tự hỏi chính mình rằng đã bao lâu rồi chưa tập luyện những động tác võ cơ bản này? Các anh đều thích thực chiến? Thích tu luyện nội công? Luyện công rất quan trọng, thực chiến là trên hết, nhưng kỹ năng cơ bản của mỗi người các anh ngày càng yếu. Khi đối mặt với kẻ thù mà không có kỹ năng cơ bản thì làm sao có thể đánh bại đối thủ?”, Lý Thiệu Minh nói.
Bị Lý Thiệu Minh phê bình, Hồ Tiểu Đao, Đức Cách, Lãnh Thi và Trần Uy chỉ nhíu mày không nói gì.
Kỳ thực Lý Thiệu Minh nói không sai, bọn họ không luyện tập kỹ năng cơ bản từ rất lâu rồi.
Thực ra cái khó nhất của việc luyện võ chính là kỹ năng cơ bản. Huấn luyện võ công cao siêu hay học chiêu thức cao minh gì thì cũng không thể so với kỹ năng cơ bản.
Bởi vì các kỹ năng cơ bản rất nhàm chán, đòi hỏi một người có đủ kiên nhẫn, không ngừng tập đi luyện lại một chiêu thức. Học được võ công cao siêu sẽ khiến người ta cảm thấy mới mẻ, sẽ cho người ta có cảm giác đạt được một thành tựu mới. Chứ cả ngày chỉ tập một động tác đấm thẳng đơn giản hay một động tác đá chân thì quả thực là giày vò người ta.
Từ nhỏ bọn họ đã phải trải qua giai đoạn luyện võ cơ bản một cách không dễ dàng gì, bây giờ trưởng thành rồi, đã trở thành cao thủ Tông Sư, thậm chí là cao thủ Thần Cấp, sao có thể tự hành hạ bản thân, luyện tập những động tác cơ bản nhàm chán đó chứ.
Đấm một nghìn lần, đá chục nghìn lần, đây là giai đoạn của một võ sĩ mới gia nhập.
Còn bọn họ đã là cao thủ Thần Cấp, nếu muốn bù đắp lại những kỹ năng cơ bản mà bọn họ đã sa sút thì e là một cú đấm phải tập một triệu lần, một cú đá phải tập mười triệu lần.
Nghĩ thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.
“Hồng Dũng, anh và Hồng Kim Cương ký tên đi”, Lý Thiệu Minh gọi Heo Rừng lại, cầm lấy giấy bút từ Heo Rừng và viết gì đó lên giấy.
“Ký cái gì?”, Hồng Dũng ôm chú ba, oán hận nhìn Lý Thiệu Minh.
“Anh thua nên phải làm theo thỏa thuận, giao toàn bộ tài sản nhà họ Hồng cho tôi”, Lý Thiệu Minh đưa giấy cam kết cho Hồng Dũng ký tên.
“Mẹ kiếp, anh đánh chú ba tôi bị thương, nhà họ Hồng chúng tôi chưa tìm anh tính sổ thì thôi, anh còn dám tìm tôi đòi tiền? Lý Thiệu Minh, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Cuộc thi võ thuật quân sự lần này chúng tôi sẽ rút khỏi doanh trại huấn luyện Thiên Lang, không tham gia bên phía quân khu phương Bắc nữa. Phía Bốn bộ ngành lớn vẫn còn chỗ trống, chúng tôi sẽ tham gia cuộc thi từ bên đó. Lần này chúng tôi thua, nhưng anh hãy nhớ lấy, anh và nhà họ Hồng chúng tôi từ nay sẽ trở thành kẻ thù, nhà họ Hồng sẽ không tha cho anh đâu!”, Hồng Dũng xé nát tờ giấy cam kết của Lý Thiệu Minh thành từng mảnh, sau đó dìu chú ba nhà họ Hồng rời đi.
“Hồng Dũng, anh nói mà không giữ lời ư?”, Lý Thiệu Minh nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Hồng Dũng.
“Sao phải giữ lời với loại rác rưởi như anh chứ?”, Hồng Dũng không quay đầu lại đáp.
“Ha ha, Lý Thiệu Minh tôi từ trước đến nay nói một là một, đồng ý với người khác cái gì thì sẽ là cái đó. Còn anh, anh không biết hậu quả của việc nuốt lời trước mặt tôi sao?”, trong tay Lý Thiệu Minh dần dần ngưng tụ chân khí.