Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 67: Chương 67: Lý Thiệu Minh và Lý Phong




Tôn Thiếu Kiệt là người giàu có nhất thành phố, mà thành phố hải cảng này của bọn họ đứng thứ hai của tỉnh Liêu, tổng tài sản của Tôn Thiếu Kiệt lên tới ba tỷ. Buổi tối hôm nay, sau khi Lý Thiệu Minh và Heo Rừng chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Tôn Thiếu Kiệt, anh đã ra lệnh cho Heo Rừng dùng tốc độ nhanh nhất để đổi tài sản của Tôn Thiếu Kiệt sang tiền mặt. Anh coi thường những tên đại ca xã hội đen như Tôn Thiếu Kiệt. Sau khi anh đánh bại Tôn Thiếu Kiệt, anh đã có một kế hoạch mới để xây dựng thế lực cho mình.

Thứ mà anh muốn chính là một nhóm đàn em thủ đoạn độc ác dám ra tay giết người, mà đàn em của Tôn Thiếu Kiệt lại vừa hay phù hợp với điều kiện này của anh. Quán bar, nhà tắm công cộng, khách sạn cờ bạc, mại dâm của các thuộc hạ Tôn Thiếu Kiệt anh đều không cần, sau khi Heo Rừng đổi toàn bộ tài sản của Tôn Thiếu Kiệt sang tiền mặt, anh sẽ thành lập một công ty an ninh.

Đừng coi thường công ty an ninh này, trước kia sau lưng kẻ thù không đội trời chung ở Bắc Mễ của anh có một công ty an ninh tên là Ô Đen. Công ty an ninh này có quyền thế cực lớn trên quốc tế, kiểm soát giới chính trị ở Bắc Mễ và những quyết định lớn nhỏ của hội nghị quốc tế. Bắc Mễ lén đưa lính đánh thuê đến chiến trường Châu Phi, có một nửa lính đánh thuê trong đó đến từ công ty Ô Đen. Công ty Ô Đen còn là nhà buôn vũ khí lớn nhất trên thế giới, thực lực và thế lực đều vượt anh một bậc.

Lần này anh bị tấn công ở nước ngoài, anh có một dự cảm rất sâu sắc rằng cô gái bí ẩn ở bên cạnh Hàn Sương, kẻ thù không đội trời chung của anh chính là trợ thủ mà công ty Ô Đen đã tìm cho tên Hàn Sương đó.

Bây giờ trong thẻ ngân hàng của anh có một tỷ, sau khoảng một tháng nữa toàn bộ tài sản của Tôn Thiếu Kiệt sẽ được Heo Rừng đổi sang tiền mặt, con số trong thẻ ngân hàng của anh sẽ trở thành ba tỷ.

Nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của ông cụ nhà họ Hiên, trong lòng anh chỉ cảm thấy rất khó chịu. Ông cụ quá độc đoán, lại nói anh cả đời này không có tiền đồ, nếu như cả đời này anh có thể kiếm được hai triệu thì ông ta sẽ liếm sạch bàn bàn ăn ngày hôm nay. Ông cụ sắp tám mươi tuổi rồi, lát nữa anh sẽ tặng cho ông Hiên một món quà. Nếu như ông cụ nhìn thấy món quà mà anh tặng ông Hiên, anh thật không nhẫn tâm để cho ông cụ liếm bàn ăn này.

Tiểu Bình An cũng cảm thấy ông cụ nói không đúng, nghiêng đầu nhỏ của mình ngồi bên cạnh Hiên Tịnh Vũ, chớp đôi mắt to như đang nghĩ gì đó.

Trước kia ông cụ nghiêm khắc phê bình Lý Phong, Lý Phong đều cãi lại ngay tại chỗ hoặc là tức giận rời đi. Nhưng hôm nay đối mặt với lời khẳng định của ông cụ, Lý Thiệu Minh không hề phản bác mà chỉ mỉm cười bất lực.

Nhìn thấy Lý Thiệu Minh như vậy, trong lòng của ông Hiên cảm thấy được an ủi phần nào.

Có vẻ như Phong Nhi đã thay đổi rất lớn từ sau khi trở về.

Ông không muốn để Lý Thiệu Minh tức giận, sợ rằng Lý Thiệu Minh lại một lần nữa bỏ nhà ra đi, lập tức đứng lên khuyên ông cụ: “Bố à, hay là bỏ qua đi. Tương lai Phong Nhi có làm lên được chuyện lớn hay không, tất cả đều đã có vận mệnh an bài. Nó có thể kiếm được hai triệu hay không, cho Tiểu Vũ hạnh phúc hay không cũng không phải chúng ta nói là được. Bố không thấy hôm nay khi bố dạy dỗ nó, nó không hề cãi lại một câu nào, chứng tỏ đã tiến bộ hơn so với trước kia không ít rồi“.

“Con người cần thay đổi dần dần, chi bằng chúng ta cho nó thêm cơ hội. Phó bí thư cũng đang ở nhà chúng ra, đừng để khách khứa cười chê nữa. Chúng ta ăn cơm thôi, nếu như bố vẫn muốn dạy bảo nó mấy câu nữa thì để ăn cơm xong rồi nói tiếp“.

“Ông Hiên à, vợ của tôi nấu cơm không ngon bằng ông, nhưng tôi cũng là khách quen thường đến nhà ông ăn cơm. Đừng coi tôi là khách, tôi cũng sẽ không cười chê ông anh đâu”, phó bí thư làm khách nhà họ Hiên, nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra ở trong nhà này, liền ngắt lời của ông Hiên, nhìn Lý Thiệu Minh mỉm cười sau đó nói với ông cụ: “Ông à, thật ra ông Hiên nói không sai, đứa trẻ Phong Nhi này quả thật đã có tiến bộ không ít. Rõ ràng đã khác so với trước kia, không còn tự ti nữa. Trước kia cậu ta không có bố, từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, tính cách hơi tự ti, ông phê bình cậu ta như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ ôm hận trong lòng. Bây giờ cậu ta không tức giận nữa, điều này chứng minh cậu ta đã có tiến bộ. Từ từ dạy dỗ, có thể tương lai cậu ta sẽ có triển vọng”.

Thấy Lý Thiệu Minh quả thật không cãi lại, mà phó bí thư cũng đã đích thân thuyết phục, sắc mặt của ông cụ cũng dần tốt hơn nhiều. Sau đó nâng ly rượu mà anh cả đã rót cho mình lên nói với phó bí thư: “Phó bí thư, chuyện nhà chúng tôi khiến cậu chê cười rồi“.

“Cười gì chứ, mỗi nhà đều có chuyện khúc mắc riêng, có thể thông cảm được”, phó bí thư nâng ly rượu lên khẽ mỉm cười.

Bầu không khí trong nhà họ Hiên dần dần trở nên tốt hơn, ông cụ cũng không soi mói Lý Thiệu Minh nữa, để mặc Lý Thiệu Minh tùy ý ăn cơm. Bác cả, bác hai, ông Hiên và ông cụ cùng với phó bí thư không ngừng nâng ly, vợ bác cả và vợ bác hai trò chuyện gia đình với bà Hiên, Lý Thiệu Minh bị coi như không khí trong nhà họ.

Lý Thiệu Minh cả đêm không ngủ, bụng cũng đói đến cồn cào. Khi anh đang ngồi ở một góc ăn ngấu nghiến, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên đá vào chân anh, dùng ánh mắt lạnh lùng trừng anh.

Hiên Tịnh Vũ không nói chuyện nhưng Lý Thiệu Minh có thể nhìn ra hàm ý trong mắt cô.

Vừa rồi Lý Thiệu Minh vì chút chuyện nhỏ đã bị ông cụ dạy dỗ một trận, hơn nữa sau khi dạy dỗ xong ông cụ cũng không xin lỗi anh, chỉ coi anh là không khí. Ý của Hiên Tịnh Vũ là an ủi anh, hỏi anh không sao chứ.

“Anh không sao”, Lý Thiệu Minh chớp mắt cười với Hiên Tịnh Vũ.

Nhìn thấy Lý Thiệu Minh như vậy, trong lòng Hiên Tịnh Vũ đột nhiên ấm áp. Trước giờ cô chưa bao giờ là đứa con gái ham giàu chê nghèo, cho dù bố của cô đã gả cô cho Lý Phong, cô cũng hiếu thuận mà hoàn thành tâm nguyện của bố. Chỉ là trước đây tính tình Lý Phong quả thật không tốt, vẫn luôn quái lạ khiến cho cô rất khó chấp nhận. Bây giờ nhìn thấy anh chồng ở rể này đang tốt hơn từng chút một, trong lòng cô cũng được an ủi không ít. Nếu cô đã gả cho Lý Phong, cả đời này cô sẽ là người của Lý Phong, cô cũng không muốn thường xuyên cãi nhau với anh.

Lý Thiệu Minh nhìn Hiên Tịnh Vũ vài giây, nghĩ một chút đột nhiên nắm lấy chân nhỏ của Hiên Tịnh Vũ ở dưới bàn, không chờ cô kịp phản ứng, anh đã nhẹ nhàng cởi dép của cô ra, vuốt ve đôi chân xinh đẹp của cô.

Hiên Tịnh Vũ bị động tác này của anh làm cho giật mình, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng cũng lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ. Cô muốn giãy giụa nhưng Lý Thiệu Minh nắm chắc chân nhỏ của cô, cô hoàn toàn không thể vùng vẫy được. Lý Thiệu Minh mỉm cười xấu xa với cô, cảm nhận đôi nhân nhỏ mềm mại như nước, cơ thể cũng bắt đầu rạo rực.

Có được cô vợ báu vật này hóa ra mới thật sự là thu hoạch lớn nhất của cả đời này của anh. Nếu như Lý Phong thật sự quay về đòi lại Hiên Tịnh Vũ, anh nguyện dùng tất cả mọi thứ của mình để trao đổi với anh ta.

Anh ngày càng thích Hiên Tịnh Vũ, trong lòng cũng càng ngày càng sợ Lý Phong đột nhiên quay về.

Chờ đến khi anh thành công tiếp nhận thành phố hải cảng, anh nhất định sẽ cho Heo Rừng điều tra hẳn hoi xem Lý Phong thật sự đã đi đến đâu.

Lý Phong thật sự, bây giờ anh đang ở đâu? Anh đang làm gì?

...

Biển Ca-bê, đại bản doanh quân đoàn Thiên Chu.

“Trần Mãnh, giết! Lưu Hổ, giết! Wilson, giết! Hans, giết...!”

Trong chiến trường rộng lớn của đại bản doanh quân đoàn Thiên Chu, một hàng các sĩ quan cấp cao bị các binh lính đưa ra giữa chiến trường, một cước đá cho quỳ trên mặt đất, sau đó dùng súng trường nhắm bắn thẳng vào sau đầu họ.

Ngồi ở đài quan sát chiến trường, Lý Phong mặc bộ đồ của đại tướng oai phong lẫm liệt, mỗi bên tay ôm lấy một người đẹp thân hình cực phẩm nhìn những xác chết ở chiến trường mỉm cười xấu xa.

“Đội trưởng, trong trận chiến trên biển lần trước, chúng tôi đã giết tổng cộng hơn một nghìn hai trăm kẻ phản bội, bao gồm tên phụ tá đã phản bội anh. Đây là lượt bắn cuối cùng, sau khi xử bắn bọn chúng, tất cả những kẻ phản bội trong quân đoàn Thiên Chu của chúng ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ, mời anh đưa ra chỉ thị tiếp theo”, phụ tá mới của Lý Phong đứng thẳng tắp bên cạnh cúi đầu rất thấp, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Trước kia, Lý Thiệu Minh ra tay tàn độc, bị các thế lực lớn trên thế giới kiêng dè kiếp sợ. Vậy mà từ sau khi bị lưu lạc trên biển rồi được tìm thấy, anh lại càng độc ác, nham hiểm hơn trước.

Ở ngoài mặt Lý Phong giả vờ thân thiện với các thế lực quốc tế, cung kính bọn họ như ông chủ của mình, thực tế lại bí mật dọn sạch tất cả những gian tế mà các thế lực lớn kia sắp xếp ở bên trong quân đoàn Thiên Chu, hơn nữa còn sử dụng tiền bạc trong kho bạc của quân đoàn Thiên Chu, phát triển đội quân chỉ còn lại hơn ba nghìn người sau khi bị các thế lực đánh bại trước kia trở thành một thế lực siêu cấp lớn mạnh với một trăm nghìn binh sĩ.

“Nghĩ cách tìm ra người này, xử lý hắn”, nhìn xác chết trên chiến trường, Lý Phong mỉm cười đứng dậy vứt cho phụ tá một bức ảnh.

Vừa nhìn bức ảnh mà Lý Phong vứt cho, sắc mặt của phụ tá biến sắc: “Đội trưởng, đây không phải là anh sao?”

“Hắn không phải tôi, hắn tên Lý Phong, bởi vì hắn và tôi giống nhau, tôi cho rằng hắn sẽ bị các thế lực lớn lợi dụng giả danh tôi để chống lại tôi. Mười tên sát thủ bên kia đã được tôi thuê rồi, tôi đã đưa cho bọn họ mười tỷ, bọn họ sẽ hỗ trợ cậu giết Lý Phong đó, cậu đi kết nối với hắn đi“.

Lý Phong mỉm cười ôm lấy hai người đẹp đi thẳng vào trong chiếc xe tác chiến dưới đài quan sát, khi đi ngang qua những xác chết đầy trên chiến trường, chỉ khẽ nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.

“Cạch” một tiếng, Lý Phong mở cửa thư viện của quân đoàn Thiên Chu, nhìn những quyển bí kíp võ công được sắp xếp gọn gàng trong căn phòng, Lý Phong cầm lấy một quyển lên, uống một viên đan dược cao cấp sau đó ngồi xuống đất tu luyện.

Muốn giữ vững được tất cả những gì bản thân đang có thì phải có sức mạnh tuyệt đối mới được.

Lý Thiệu Minh, đừng trách tôi cử người đi giết anh, là cảm giác được trở thành anh thật quá tốt, tôi không lỡ mất đi những thứ của bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.