Đối diện với thứ may mắn đó, Lý Thiệu Minh chọn cách nhắm mắt và đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc ra khỏi đó, trong lòng anh vẫn rất hỗn loạn, tai còn đỏ ửng. Tuy nói anh không có chút hứng thú nào với cô gái tùy tiện như Đoàn Bội Bội, nhưng vừa nãy lúc cô ta cần đi vệ sinh gấp, nhìn thấy “quả dâu tây” trắng nõn của cô ta, trong lòng anh quả thật nảy sinh chút cảm giác.
Nhà anh và Hiên Tịnh Vũ không nhỏ, giờ này Hiên Tịnh Vũ cũng khá say, đang ngồi ngẩn người trước bàn ăn, chiếc cổ trắng như tuyết giờ hơi hồng, cô không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nghĩ ngợi một lát, Lý Thiệu Minh đi tới phòng ăn, nhẹ nhàng ôm Hiên Tịnh Vũ, khiến cô hơi kinh ngạc. Thấy đó là anh, cô dần nhắm mắt lại, đôi môi mềm khép hờ, vẻ mặt đầy sự tin tưởng. Lý Thiệu Minh rất muốn hôn cô, nhưng giờ cô đang say, Đoàn Bội Bội thì ở trong nhà, anh khẽ thở dài, đưa cô về phòng ngủ rồi cẩn thận đắp chăn cho cô.
“Bao giờ mới ra thế?”, anh ngồi đợi một lúc trước cửa nhà vệ sinh, thấy Đoàn Bội Bội mãi chưa ra, không nhịn được khẽ gõ cửa một cái.
Trong nhà vệ sinh không có tiếng động.
Anh dùng sức gõ thêm hai cái nữa, trong nhà vệ sinh vẫn lặng thinh. Anh mạnh dạn đẩy cửa nhà vệ sinh ra nhìn, thấy Đoàn Bội Bội đã đi vệ sinh xong, lúc này đang ngồi trên nền nhà, đầu dựa vào máy giặt và ngủ.
“Tửu lượng kém thế này thì lần sau đừng uống, khéo bị người khác lợi dụng cũng không biết“.
Lý Thiệu Minh lẩm bẩm, nhanh chóng bế Đoàn Bội Bội lên, đưa đến phòng ngủ của anh rồi đắp kín chăn cho cô. Sau đó, anh quay về nhà vệ sinh lấy khăn lông cẩn thận lau mặt cho Hiên Tịnh Vũ, rồi lau tay và chân. Vừa nãy Đoàn Bội Bội xông vào nhà vệ sinh khiến anh nảy sinh chút cảm giác. Anh nhìn cơ thể của Hiên Tịnh Vũ xinh đẹp trước mặt, không nhịn nổi ý định muốn đụng chạm cô. Nhưng giờ cô đang ngủ say, ngực phập phồng có vẻ hơi khó chịu, nên anh tạm bỏ qua ý định đó, chỉ sờ soạng đôi chân trắng nõn một chút của cô rồi bỏ đi.
Anh là Lý Thiệu Minh, người đứng đầu Tứ đại binh vương, sao lại lợi dụng lúc con gái người ta uống say làm chuyện xấu được?Muốn làm gì, thì phải chờ lúc cô ấy tỉnh táo.
Khi anh ra khỏi phòng, Hiên Tịnh Vũ mở to mắt nhìn cửa phòng ngủ mấy giây, sau đó dần nhắm lại rồi bình yên chìm vào giấc ngủ.
Nhà anh và Hiên Tịnh Vũ có tổng cộng bốn phòng ngủ, anh với cô và Tiểu Bình An mỗi người một cái, phòng thứ tư là phòng đọc sách. Cảm giác bứt rứt khó chịu khiến anh không ngủ nổi, dứt khoát mặc quần áo chỉnh tề rồi đi đến công ty trong thành phố.
Lúc tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, anh vừa tắm xong ở trong phòng làm việc tại công ty, Đại Quân gọi điện tới: “Anh Minh, thấy anh em trong công ty bảo hôm qua anh ngủ ở công ty à?”
“Thì làm sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Không có gì, vừa nãy lúc đi ngang qua phòng làm việc của anh thì nghe thấy tiếng nước chảy, tôi đoán anh tỉnh rồi, nên giờ mới dám gọi điện thoại cho anh. Chuyện hôm qua anh bảo tôi sắp xếp, tôi đã làm xong rồi. Anh có rảnh không, tiện thì tôi tới phòng làm việc của anh bàn chuyện nhé?”, Đại Quân rất kính nể Lý Thiệu Minh, cẩn thận nói trong điện thoại.
“Đến đi”, Lý Thiệu Minh cúp máy.
Đại Quân nhanh chóng đi từ ngoài cửa vào. Thấy Lý Thiệu Minh mặc quần áo chỉnh tề, đang đi giày da mặc âu phục ngồi trên ghế làm việc, nên anh ta nhanh chóng đi về phía trước, cung kính đưa một điếu thuốc cho Lý Thiệu Minh rồi cẩn thận châm lửa: “Anh Minh, có chuyện thế này, hôm qua anh bảo tôi nên tìm một trợ lý đúng không? Tôi có cô em vợ mới đi du học Camda về, con bé rất có năng lực“.
“Nhưng trong công ty có vài anh em không có quan hệ tốt với tôi. Anh cũng biết ba nghìn đàn em của Tôn Thiếu Kiệt, năng lực bọn họ không nhỏ, không thua kém gì tôi, nên không phục tôi. Bọn họ nghe nói tôi muốn bố trí cho em vợ vào công ty làm việc, nên cũng muốn sắp xếp đưa chị em trong nhà đến công ty. Tạm thời công ty chúng ta không cần nhiều con gái, tôi không muốn bị người ta nói là đị nịnh nọt anh nên mới bố trí cho em vợ vào đây làm, tôi muốn cạnh tranh bình đẳng.”
“Hôm qua tôi đã đăng thông báo tuyển dụng, ai trong công ty muốn đưa người quen đến, thì chiều có thể tới phỏng vấn. Em vợ tôi quả thật có năng lực, nếu không tôi đã chẳng giới thiệu cho anh. Anh là ông chủ, tôi nghĩ nếu đích thân anh tuyển dụng, xem xét bọn họ, anh thích ai thì giữ họ lại. Anh thích thì giữ lại em tôi, còn không thì thôi, tôi vẫn luôn trung thành với anh”, Đại Quân châm điếu thuốc, ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh rồi nói.
“Đại Quân, anh làm vậy vì muốn tôi yêu thích anh hơn à?”, Lý Thiệu Minh hiểu ý Đại Quân, ngày càng hài lòng với người đàn ông trước mặt này.
“Không dám, chỉ là tôi muốn công bằng hơn thôi. Chỉ khi mọi người đều thấy bình đẳng, thì công ty chúng ta mới đồng lòng. Đồng lòng rồi, thì mới nhất trí được. Tôi rất tin tưởng em vợ tôi, tôi tin con bé sẽ đảm nhiệm được vị trí trợ lý cho anh”, Đại Quân cười nói.
“Được, vậy cứ theo anh nói mà làm. Ai uy tín trong công ty, anh tìm bọn họ tới đây, buổi trưa cùng ăn bữa cơm giản dị, buổi chiều tiến hành phỏng vấn nhân viên mới”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được!”, Đại Quân gật đầu.
Nhà xây cao cần có nền kiên cố. Lý Thiệu Minh bắt đầu lại, tiếp tục tuyển dụng thêm người, anh muốn mối quan hệ cấp dưới phải thật vững chắc, anh muốn đi dường dài.
Dù Thiên Chu là đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới, nhưng kết cấu nội bộ rất phức tạp, bè phái phân chia tranh giành rất hỗn loạn. Anh nghĩ rằng có thể một mình dùng sức trấn áp đám đàn em. Đàn em hung hãn tới đâu, thì cũng sẽ không gây sóng gió được trước thực lực của anh. Nhưng anh sai rồi, một người dù thành công thì lực lượng cũng chỉ có hạn, nếu có một đội quân tốt, mới có thể giúp anh đẩy mạnh lực lượng lên gấp bội, bước lên một đỉnh cao mới.
Trước đây anh là một người đứng đầu tàn bạo, bây giờ anh quyết tâm dốc lòng vì chính nghĩa, một lần nữa thành lập lại một quân đội ưu tú.
Đàn em mới của anh, trừ Đại Quân uy tín nhất, còn có bốn đại ca khác cũng có uy tín. Những người này giống như lời Đại Quân nói, ai nấy đều là nhân tài có năng lực, không ai phục Đại Quân. Nhờ có anh đích thân ra tay, bữa trưa mọi người ăn với nhau xong, quan hệ đã có chuyển biến tốt. Chuyện Đại Quân công khai tuyển trợ lý cho anh, ai nấy đều tâm phục khẩu phục, sau đó thông báo lại cho con gái trong nhà, buổi chiều đến phỏng vấn. Dẫu sao, nếu con gái nhà họ được tuyển dụng thành trợ lý riêng của anh, lương mỗi năm lên đến một triệu. Đàn em của anh đều thấy anh thông minh hơn Tôn Thiếu Kiệt, đi với anh có thể phát triển tốt, nếu đưa con gái trong nhà làm việc bên cạnh anh, tương lai một năm kiếm mười triệu là chuyện hoàn toàn có thể.
Buổi chiều, buổi tuyển dụng trợ lý riêng của Lý Thiệu Minh chính thức bắt đầu.
Khi từng cô gái đi vào trong phỏng vấn, một nhóm đàn em đứng bên cạnh anh nhanh chóng giới thiệu: “Anh Minh, đây là em gái em“.
“Cô tên là gì?”, khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm, lấy giọng chuẩn Anh Mỹ hỏi thẳng
“Tôi lên là Lý Lệ”, cô gái kia hơi sững sờ, lập tức trả lời bằng tiếng Anh với giọng miền đông bắc vụng về.
“Chỉ thế thôi sao?”, Lý Thiệu Minh dùng tiếng Anh, mỉm cười hỏi.
Cô gái hơi bối rối.
Không ngờ ông chủ mới lại biết tiếng nước ngoài, đàn em của anh cảm thấy như bị lừa. Lý Thiệu Minh chỉ cười, khẽ lắc đầu: “Gọi người khác đi“.
Từng cô gái một nhanh chóng vào phỏng vấn rồi lại đi ra. Có người hiểu tiếng Anh, có người không hiểu, nhưng chỉ có thể giao tiếp đơn giản với anh, chứ không thể dùng tiếng Anh một cách chuyên nghiệp được.
“Người tiếp theo”, sắc mặt Lý Thiệu Minh không biểu cảm.
Anh là người nắm binh quyền nước ngoài, ngày trước tung hoành ngang dọc khắp thế giới, thông thạo không chỉ bảy, tám loại ngoại ngữ. Người bên cạnh anh, ít nhất cũng phải biết bốn loại ngoại ngữ, nếu không lúc cùng anh ra nước ngoài, bị người ta chửi cho mấy câu còn tưởng người ta khen ngợi rồi ngu ngốc đứng cười, làm anh mất mặt.
Thấy Lý Thiệu Minh từ chối từng người một, mấy đàn em đứng bên cạnh anh cúi đầu ủ rũ, còn Đại Quân thì đắc ý đứng cười.
Tôi đề cử em vợ tới làm việc bên cạnh anh Minh, là vì nó có năng lực. Người thân nhà mấy người thì biết cái gì, còn dám tranh giành với em vợ của tôi?
Bây giờ đã phục chưa? Tôi tuyển dụng công khai, ai có tài thì ở lại. Đợi lát nữa em vợ tôi tuyển dụng thành công, trở thành trợ lý riêng của anh Minh, để xem mấy người nói gì.
Cộng thêm việc, em vợ mình chưa có đối tượng, anh Minh có cả diện mạo lẫn khí chất, có tiền có thực lực, nếu bám được anh Minh, khéo cũng là mối duyên sâu đậm.
“Anh Minh, đây là em vợ của tôi”, cô em vợ củaĐại Quân bước vào phòng làm việc, anh ta nhanh chóng giới thiệu với Lý Thiệu Minh.
“Trò chuyện một chút nhé”, Lý Thiệu Minh dùng tiếng Anh giao tiếp.
“Xin chào anh Lý, tôi là Vương Giai Nặc, đến từ Toto – thành phố của nước Camda, tốt nghiệp bằng Thạc sĩ. Vì bây giờ du học sinh về nước ngày càng nhiều, một vài người không giỏi như lời đồn, dẫn đến chuyện chất lượng du học sinh ngày càng đi xuống, khiến nhiều ông chủ có thành kiến với du học sinh. Nhưng tôi thấy, tôi có năng lực đảm nhiệm chức vụ trợ lí riêng của anh Lý...”, cô em vợ sử dụng tiếng Anh lưu loát trả lời.
Cô em vợ của Đại Quân không xinh đẹp, nhưng rất có khí chất, đeo chiếc kính màu đen, cơ thể hơi gầy, tốc độ giao tiếp rất nhanh, chứng tỏ được năng lực giỏi giang của bản thân.
“Thành thạo mấy ngoại ngữ?”, Lý Thiệu Minh cắt ngang lời cô, dùng tiếng Hoa Hạ nói.
“Bốn loại, hiện tại tôi đang học tiếng Hàn”, cô em vợ trả lời không chớp mắt.
“Được, tôi chọn cô”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu, bày tỏ thái độ hài lòng.
“Giai Nặc, anh Lý chọn em rồi”, mắt Đại Quân sáng bừng lên.
“Cảm ơn anh Lý, cảm ơn anh rể, cảm ơn các anh”, cô em vợ nghe tin mình trúng tuyển, hai mắt cô cũng sáng lên. Cô nở nụ cười, cúi đầu thật sâu chào mọi người trong phòng.
Cô em vợ của Đại Quân quả là có năng lực, thông thạo bốn ngoại ngữ, mấy người thân của đám đàn emLý Thiệu Minh đúng là kém xa.
Nhìn thấy em vợ của Đại Quân trở thành trợ lý riêng của Lý Thiệu Minh, địa vị kém một người song cao hơn cả chục nghìn người, thậm chí Đại Quân còn là người bên cạnh được Lý Thiệu Minh trọng dụng, ai nấy đều ủ rũ cúi đầu.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng đứng lên định rời đi, thì đột nhiên một cô gái tóc ngắn thô lỗ xông vào, đâm sầm vào lồng ngực anh.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!”, người cô gái nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt vui vẻ đỏ bừng.
“Cô muốn phỏng vấn sao? Sao lại còn uống rượu?”, Lý Thiệu Minh không vui, không hề hài lòng với cô gái uống rượu còn đi muộn này.
“Rất xin lỗi, hôm qua tôi lỡ uống hơi nhiều, đến giờ vẫn mùi rượu vẫn chưa hết. Tôi không nghĩ tôi lại uống nhiều như vậy, rất xin lỗi”, cô gái hoảng sợ như chú thỏ, khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên giải thích với Lý Thiệu Minh.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt họ nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.
Lại là cô?