“Ông ngoại, cháu thích một cô gái”, trong doanh trại huấn luyện Thiên Lang, Lý Thiệu Minh mở một chai Mao Đài cho ông ngoại, vừa trò chuyện vừa uống rượu cùng ông ở trong phòng.
Trước kia ở nhà họ Lục, sức khỏe Lý Thiệu Minh rất yếu, mặc dù biết ông ngoại thích uống rượu, nhưng vì vấn đề sức khỏe mà chưa thể uống cùng ông, điều này vẫn luôn là tiếc nuối của anh. Bây giờ cơ thể anh khỏe hơn rồi, tố chất cơ thể đã vượt xa người thường. Sự nghiệp của anh trong tương lai không cần ông ngoại phải lo lắng nữa nên anh chỉ nói với ông về chuyện tình cảm cá nhân.
“Ồ? Cháu ngoại của ông trưởng thành rồi, có người thích rồi hả? Ha ha ha, là cô chủ nhà nào may mắn như vậy, được cháu trai của Lục Kim Đan yêu thích?”, Lục Kim Đan mỉm cười.
“Là một cô gái bình thường, hoàn cảnh gia đình không tốt bằng nhà chúng ta, bố cô ấy là cục trưởng cục cảnh sát đã về hưu, nhà mẹ cô ấy có chút tiền, nhưng cũng chỉ có mấy chục triệu. Có điều cô ấy rất tốt, tính tình hào phóng rộng lượng, nhan sắc xinh đẹp, nếu không phải có duyên, cháu căn bản không thể gặp được cô ấy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cô gái mà cháu thích đó có hoàn cảnh gia đình thật sự rất bình thường ư?”, Lục Kim Đam uống cạn ly rượu trắng, khẽ cau mày.
“Vâng, nhưng cô ấy luôn là cô chủ trong lòng cháu”, Lý Thiệu Minh nói.
“Thiệu Minh, cháu phải nghĩ cho kỹ, cả đời cháu chỉ có thể lấy một người vợ. Với tài hoa hiện giờ của cháu, lại có nhà họ Lục làm chỗ dựa, đừng nói tìm một cô chủ nhà giàu bình thường, cho dù cháu muốn cưới cô chủ của tập đoàn lớn, thiếu chủ võ lâm thế gia, cháu gái của tướng quân Hoa Hạ, Lục Kim Đan ông đều có thể giúp cháu bàn chuyện kết hôn. Hiện giờ cháu đang phát triển rất tốt, vừa có tiền tài vừa có quyền thế lẫn thực lực, nhưng rất nhiều cậu ấm nhà giàu vì sao lại kết hôn với những cô gái có gia cảnh tương tự?”
“Đó là vì bọn họ muốn liên kết cùng nhau, nếu cháu tìm được người vợ thảo hiền lại tài giỏi, cô ấy có thể đồng hành trợ giúp sự nghiệp của cháu, cô ấy có thể giúp cháu bớt phải đi đường vòng, nhưng nếu cháu cưới một cô gái bình thường, cô ấy chẳng những không thể giúp cháu điều gì, có khi còn tăng thêm phiền phức cho cháu”.
“Đừng trách ông ngoại thực dụng, với điều kiện của cháu, chắc chắn có thể tìm được rất nhiều cô gái tốt. Ông muốn cháu suy nghĩ lại, cháu còn cả một chặng đường dài phía trước, đừng đưa ra quyết định dễ dàng như vậy”, Lục Kim Đan nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh và nói.
“Ông ngoại, cháu đã quyết rồi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, uống rượu nào”, Lục Kim Đan nói.
Lý Thiệu Minh vô cùng phiền muộn về chuyện Hiên Tịnh Vũ. Khó khăn lắm anh mới giành được thiện cảm của Hiên Tịnh Vũ, nhưng phía Hiên Tịnh Vũ lại có vướng mắc, tiến độ giữa hai người tạm thời trì trệ. Tại bữa tiệc hôm trước, anh định nhân cơ hội làm lành với Hiên Tịnh Vũ, kết quả mới nói một nửa đã bị mọi người hiểu lầm, quan hệ với Hiên Tịnh Vũ càng thêm rắc rối.
Thôi vậy, không nghĩ nữa.
Nếu có duyên, tự nhiên sẽ hóa giải, vẫn nên ở bên ông ngoại trước đã.
Hiệu suất làm việc của Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng rất cao, ngày hôm sau đã vội vàng từ tỉnh Đông Sơn quay về, còn mang theo một số lượng lớn vàng bạc châu báu.
Lý Thiệu Minh sắp tham gia cuộc thi võ thuật quân sự, tương lai có thể ở lại trong tỉnh một thời gian, vì vậy anh bảo Đoàn Bội Bội mua cho mình một căn biệt thự.
Đoàn Bội Bội đã “nhập vai”, có thể yên tâm ở lại làm việc ở tập đoàn Thiên Châu của Lý Thiệu Minh.
Anh yêu cầu các đội mạnh tham gia cuộc thi võ thuật tiếp tục rèn luyện các kỹ năng cơ bản, dành chút thời gian rảnh đến biệt thự của anh ở tỉnh lỵ. Biệt thự anh mua là căn biệt thự độc lập, ngoại trừ căn biệt thự, cả ngọn núi cũng thuộc về anh. Hiện giờ anh đã có không ít đàn em, ngoài ba cao thủ là Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, còn có phụ tá Heo Rừng, Đại Quân, anh Hổ và ba nghìn tên côn đồ.
Căn biệt thự trên núi này của anh hoàn toàn có thể chứa được ba nghìn đàn em, có thể điều động họ đến bất cứ lúc nào.
“Đại ca, lần này chúng ta phát tài rồi. Trước đây nhìn anh kiếm được mấy tỷ, tôi chỉ cảm thấy đó là một con số, không biết số tiền đó là bao nhiêu. Nhưng lần này cùng đám Phong gia đi Đông Sơn về, tôi mới phát hiện, hơn hai tỷ thật sự nhiều. Tổng cộng có hơn một trăm xe vàng bạc châu báu cùng tiền mặt, còn cả binh khí bảo vật, bí kíp võ công, đan dược loại tốt, anh nói muốn tịch thu toàn bộ nhà họ Hồng, chúng tôi liền mang cả đồ gia dụng, đồ nội thất nhà họ đi luôn, không bỏ sót gì cả. Bên chỗ Vương Giai Nặc cũng có rất nhiều cách, sau khi tôi giao hết sản nghiệp nhà họ Hồng cho cô ấy, chớp mắt cô ấy đã bán sạch luôn rồi”.
“Đại ca, đây là toàn bộ báu vật và tiền mặt chúng tôi lấy được, mời anh nghiệm thu”, Đại Quân hào hứng nói.
Lần này đến biệt thự, Lục Kim Đan và vài cao thủ nhà họ Lục cũng đến, còn có cả cô em họ thứ năm của anh.
Lý Thiệu Minh không có hứng thú với đống vàng bạc châu báu này, anh chỉ muốn biến chúng thành mấy con số trong thẻ ngân hàng. Đám Đại Quân mang về hơn mấy ngàn hộp bảo vật từ nhà họ Hồng, sau khi nhìn quanh một lát, Lý Thiệu Minh đột nhiên để ý đến một cây giáo dài.
Anh lập tức đi đến, cầm lấy cây giáo. Cây giáo này dài hơn một mét, mũi giáo dài mười centimet, làm bằng thép không gỉ mạ vàng, cực kỳ sắc bén.
Anh nhanh chóng chuyển động cây giáo trong tay, cảm nhận sức nặng khác thường, anh chĩa giáo về phía trước, một tiếng động dị thường vang lên.
“Giáo tốt!”
“Cây giáo này là vũ khí chuyên dùng của tướng quân Thích Kế Quang, giáo Thần Uy Liệt Thủy, không ngờ nhà họ Hồng lại sở hữu món bảo vật này, e là toàn bộ vàng bạc châu báu ở đây đều không sánh bằng cây giáo này. Cuồng Phong, vũ khí anh hay dùng là giáo, cây giáo này tựa như là vũ khí dành riêng cho anh, sao anh không lấy nó đi?”, Lý Thiệu Minh cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của cây giáo trong tay, ánh mắt vui vẻ nhìn Cuồng Phong.
“Bảo vật nhà họ Hồng là do anh đoạt về, anh không đưa tôi nào dám lấy?”, Cuồng Phong gẩy điếu thuốc, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh.
“Cây giáo này là bảo vật quý giá, tặng cho anh!”, Lý Thiệu Minh ném cây giáo về phía Cuồng Phong.
“Cảm ơn đại ca!”, Cuồng Phong đã muốn có cây giáo này từ lâu, không được Lý Thiệu Minh cho phép nên hắn không dám tự mình đem đi. Thấy Lý Thiệu Minh ném nó cho mình, ánh mắt hắn phát sáng, nhanh chóng bắt lấy cây giáo Thần Uy Liệt Thủy. Sau khi bắt được, hắn lập tức cầm cây giáo múa vài đường võ.
Một vũ khí tốt, có thể giúp người luyện võ tăng gấp đôi sức mạnh, Cuồng Phong chuyển cây giáo qua lại giữa hai tay vài lần, một tia lửa đột nhiên xuất hiện trong không khí.
Cuồng Phong chỉ dùng nắm đấm, chưa chắc có thể xuyên thủng một chiếc ô tô. Nhưng với cây giáo này, hắn có thể đâm thủng một chiếc ô tô chỉ bằng một nhát.
Đây là bảo vật vô song, hắn tưởng rằng sau khi Lý Thiệu Minh nhìn thấy món bảo vật này trong lòng sẽ phân vân, không ngờ Lý Thiệu Minh lại hào phóng đưa cho hắn, trong lòng hắn càng thêm cảm kích Lý Thiệu Minh.
Hắn biết mình đi theo đúng người, Lý Thiệu Minh đáng để hắn bán mạng.
“Anh họ, chúc mừng anh lấy được bảo vật nhà họ Hồng. Tương truyền, tổ tiên nhà họ Hồng là thủ lĩnh Nghĩa Hào Đoàn, cây giáo thần này là được lấy từ kho báu nhà Thanh khi quân đồng minh tám nước xâm lược kinh thành, tổ tiên nhà họ Hồng lợi dụng lúc hỗn loạn đã cướp về. Bây giờ anh không chỉ đánh bại cao thủ nhà họ Hồng, còn lấy được báu vật nhà họ, chuyện này mà truyền khắp võ lâm, chắc chắn là chuyện đáng để khoe khoang. Chỉ là, thực lực của nhà họ Hồng trong võ lâm không yếu, anh chỉ cướp bảo vật nhà họ Hồng, không diệt cỏ tận gốc, anh không sợ họ báo thù sao?”, Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng vỗ tay, thân hình cô lớn hơn Triệu Thế Hy một chút, cũng là một cô gái nhỏ nhắn, mặc một bộ đồ màu đen, trong mắt hơi oán giận nhìn Lý Thiệu Minh.
“Người không có thực lực, khi cướp đoạt tài sản của một gia tộc mới cần diệt cỏ tận gốc. Người có thực lực, hoan nghênh gia tộc đó đến báo thù bất cứ lúc nào”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Lý Thiệu Minh, ý anh là anh có thực lực ư?”, Mã Tiểu Linh không chịu thua hỏi lại.
“Ranh con, dám nói chuyện với anh kiểu đấy à?”, Lục Kim Đan nghe thấy giọng điệu của Mã Tiểu Linh, lập tức khiển trách.
“Nếu không có Lý Thiệu Minh thì bây giờ cháu đã là gia chủ nhà họ Lục rồi!”, Mã Tiểu Linh bất mãn nói với Lục Kim Đan.
“Mã Tiểu Linh, đứa nghiệt súc này, nếu cháu không phải cháu ngoại thì ông đã đánh cháu tàn phế rồi!”, Lục Kim Đan giận đến run người.
“Ông ngoại, Mã Tiểu Linh ở nhà chỉ là đồ quê mùa, từ nhỏ chị ta đã quen mặc cảm rồi, ông chấp chị ta làm gì?”, Triệu Thế Hy kiêu ngạo nói.
“Anh đúng là có thực lực, hơn nữa còn không chê vào đâu được”, hai mắt Lý Thiệu Minh phát sáng, đột nhiên đến trước mặt Mã Tiểu Linh, nhẹ nhàng bóp mũi cô ta.
“Này!”, Mã Tiểu Linh ngạc nhiên kêu lên.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Thiệu Minh chưa từng đối xử với cô ta như vậy. Bây giờ Lý Thiệu Minh đã lớn, đẹp trai ngời ngời, tràn đầy sức hút của đàn ông trưởng thành, Mã Tiểu Linh thấy Lý Thiệu Minh đùa cợt mình nên khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên ửng hồng.
“Em năm, từ lúc em đến tỉnh lỵ tới giờ anh vẫn chưa tiếp đón em tử tế, tối nay anh họ mời em ăn cơm, ba anh em chúng ta hâm nóng tình cảm”, Lý Thiệu Minh tùy tiện ôm Mã Tiểu Linh, không hề để ý đến ý định muốn ám sát anh của Mã Tiểu Linh.
Anh quả thật thay đổi rồi, anh ở nước ngoài mấy năm nay đã thay đổi nhiều. Nhất là khi anh bị bao vây trên biển ở nước ngoài, lúc tuyệt vọng nhất không có một người bạn nào giúp đỡ, khi anh gieo mình xuống biển rồi tỉnh lại, tính cách anh đã thay đổi rõ rệt.
Cuộc đời ai cũng sẽ gặp những ngã rẽ, người hào phóng lương thiện, sẽ đi qua rất nhiều con đường bằng phẳng. Mà kẻ lòng dạ hẹp hòi, chỉ có thể khiến con đường mình đi càng ngày càng chật vật.
Bây giờ, Lý Thiệu Minh rất trân trọng bạn bè bên cạnh và người thân của mình...
“Lý Thiệu Minh, anh ta cướp hết tài sản của nhà họ Hồng chúng ta ư?”
Phía bên kia, một người đàn ông cường tráng dẫn theo cao thủ gia tộc trở về nhà, thấy dinh thự nhà mình bị cướp trắng, sắc mặt hắn tái nhợt với đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Bố, chính là Lý Thiệu Minh, hắn không chỉ đánh chú ba bị thương, ép con và chú ba giao hết sản nghiệp ra, còn phái cao thủ đàn em là Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh đến nhà chúng ta cướp bóc, đánh nhiều người trong nhà bị thương, lấy toàn bộ bảo vật nhà chúng ta đi, còn đem bán hết. Lý Thiệu Minh này thật quá đáng, con sẵn sàng nghe theo bố trí của bố, cùng bố đi tìm Lý Thiệu Minh báo thù!”, Hồng Dũng và chú ba cùng người trong gia tộc đã về đến nhà, thấy Lý Thiệu Minh cướp sạch mọi thứ, hắn ta cũng sững sờ.
Cả đêm đó, hắn thức trắng, chỉ đợi người bố đang công tác ở Quảng Thành quay về.
“Đại sư Từ Bi,ông là nhân vật được mọi người coi trọng trong võ lâm, cao thủ Thần Cấp cấp cao, là huynh đệ đồng môn với tướng soái Thượng Quan - người đứng đầu của mười hai chủ thần Hoàng Kim, Lý Thiệu Minh ỷ mình là cháu trai duy nhất của Lục Kim Đan, hành sự độc đoán, ra tay tàn nhẫn, không chỉ đánh chú ba của tôi bị thương nặng mà còn cướp sạch tài sản nhà họ Hồng. Cục tức này tôi nuốt không trôi, mong ông giúp nhà họ Hồng lấy lại công bằng!”.
Buổi chiều, gia chủ nhà họ Hồng dẫn theo rất nhiều người trong tộc đến đại điện võ lâm. Ông ta là một người thông minh và điềm tĩnh, sau khi biết Lý Thiệu Minh có chỗ dựa, không nóng lòng trực tiếp tìm Lý Thiệu Minh báo thù.
Thay vào đó, ông ta chọn cách đến tìm trụ trì Thiếu Lâm Tự, đại sư Từ Bi, giúp ông ta đòi lại công bằng.
“Lại là cậu ta?”, đại sư Từ Bi ngồi chính giữa đại điện, mặc áo cà sa màu vàng chậm rãi mở mắt, nghe gia chủ nhà họ Hồng xin giúp đỡ.
“Sư huynh, chính là Lý Thiệu Minh, người đã ép La Vĩnh Liệt phế bỏ hai tay hai chân, hại La Vĩnh Liệt bị xử bắn, còn phá hủy Ưng Trảo Môn - một trong bảy mươi hai nhánh tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm chúng ta, Lý Thiệu Minh này kiêu ngạo độc đoán, cho dù hắn là cháu trai Lục Kim Đan thì cũng phải dạy cho hắn một bài học”, một vị chủ trì đại điện nói với đại sư Từ Bi.
“A Di Đà Phật!”, đại sư Từ Bi chắp tay, khẽ nhắm hai mắt lại: “Hồng Võ, ông phải chịu oan khuất lớn, cầu xin một trong hai người có ảnh hưởng nhất của phái Thiếu Lâm chúng tôi giúp đỡ, Từ Bi tôi không ngại phiền phức, can thiệp vào ân oán giữa ông và Lý Thiệu Minh”.
“Tôi cho ông mượn sáu nhánh tuyệt kỹ môn phái Thiếu Lâm, Thất Tinh Quyền, Suất Bi Thủ, Ác Thạch Công, Nhất Dương Chỉ, Cà Sa Phục Ma, Phong Ma Trượng Pháp, tổng cộng sáu cao thủ Thần cấp cấp trung, giúp ông... diệt yêu trừ ma!”