Đinh Tiểu Vĩ chết lặng, hắn không nhớ mình đã gào cái gì nữa.
Hắn đá cửa cho hả giận, mắng to: “Mẹ nó mở cửa! Khóa trái cửa là ý gì! Mở cửa ra!”
Người bên ngoài không phản ứng lại, hắn chỉ nghe tiếng bước chân ngày càng xa.
Đinh Tiểu Vĩ tức giận đấm lên cửa gỗ hai phát, cửa không sập nhưng tay hắn đau muốn chết.
Hắn không hề nghĩ đến đây cư nhiên lại thế này, Chu Cẩn Hành muốn gì? Vì cớ gì lại nhốt hắn cùng Linh Linh?
Hắn lại đá cửa nửa ngày, vẫn không ai để ý, đành phải ủ rũ dừng lại.
Dường như Linh Linh bị hành động điên cuồng của ba ba mình dọa, mở to mắt nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ xoa đầu cô bé, “Không sao đâu, ba ba cùng chú kia đùa ấy mà. Nào lại đây, ba ba tắm cho con rồi thay quần áo khô.”
Đinh Tiểu Vĩ ôm Linh Linh vào phòng tắm. Hắn bật đèn, lập tức bị dọa cho nhảy dựng, cái phòng tắm to hơn nửa nhà hắn, vô cùng nguy nga lộng lẫy, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy một phòng tắm nào xa hoa như vậy.
Linh Linh lập tức hưng phấn đứng lên.
Đinh Tiểu Vĩ nghĩ nghĩ, không hưởng thụ không hưởng thụ, sau đó mở vòi xả nước vào bồn tắm, cởi quần áo rồi cùng Linh Linh nhảy vào ngâm nước.
Mặc quần áo ướt tận hai giờ, cơ thể cũng không thoải mái, hiện giờ được ngâm nước ấm như vậy, khỏi phải nói có bao nhiêu thư thái.
Đinh Tiểu Vĩ nhắm mắt lại tựa vào bồn tắm lớn, trong đầu suy nghĩ lộn xộn không rõ ràng. Nghĩ có lẽ chút nữa được gặp Chu Cẩn Hành rồi, trong lòng hắn không thể nói rõ đó là loại cảm giác gì.
Nghe mọi người kể, hắn rõ ràng đã biết Chu Cẩn Hành kết hôn rồi, hai người bọn họ không bao giờ... có thể nữa, quan trọng là trong tiềm thức vẫn len lén chờ mong Chu Cẩn Hành thật sự mất trí, không phải cố ý làm bộ như không quen hắn, có lẽ bây giờ y mới nhớ hắn, cho nên mới sai người đưa đến, chuẩn bị giải thích và tâm sự với mình.
Đinh Tiểu vĩ bị ảo tưởng của chính mình dọa hoảng. Hắn cũng thật không có cách, nếu não người giống máy tính, nói xóa là xóa thì trên đời làm gì còn nhiều nam nữ si tình như vậy, làm gì còn nhiều niềm vui và nỗi buồn.
Hắn thật sự không quên được Chu Cẩn Hành, vẫn luôn hoài niệm về khoảng thời gian bọn họ ở chung, hắn cũng không còn cách.
Tắm hơn một giờ, Linh Linh chơi đến mệt, mưa cũng tạnh dần, Đinh Tiểu vĩ mới ôm con bé đi ra,
Hắn dùng khăn tắm to bọc lấy con bé, nhét vào trong chăn, sau đó mới tìm quần áo khô thay cho mình.
Xong xuôi mới phát hiện trên bàn còn chuẩn bị tốt đồ ăn được bọc giấy bạc, sờ vẫn còn ấm.
Đinh Tiểu Vĩ vừa ăn vừa nghĩ, mẹ nó phục vụ chu đáo thế này, xem ra tính toán giữ hắn lại sau giờ cơm.
Bị nhốt tại một căn phòng xa hoa, lại không có việc gì làm, Đinh Tiểu Vĩ phiền chán muốn đập đồ.
Linh Linh sớm như vậy đã ngủ. Đinh Tiểu Vĩ mắt thấy thời gian trôi qua từng phút, đảo mắt đã hơn mười giờ, vẫn chưa thấy ai xuất hiện, hắn không khỏi phiền muộn, bèn lên giường ngủ.
Ngủ không biết qua bao lâu, hắn rời giường đi vệ sinh, lúc quay lại xốc chăn nằm xuống mới cảm thấy bên cạnh sao lại nóng như vậy.
Hắn ngồi phắt dậy, thật cẩn thận sờ cổ Linh Linh.
Nóng quá! Linh Linh phát sốt!
Hắn cảm giác tim mình như vỡ ra.
Con gái yêu của hắn do một lần bị bệnh mà mất đi khả năng nói. Đó là chuyện khiến hắn cả đời không thể quên được, từ đó về sau Linh Linh chỉ cần hơi có chút bệnh nhẹ là hắn đã sợ, khẩn trương gần chết.
Hắn lao nhanh xuống giường, dùng sức nện lên cửa, “Mở cửa! Mẹ nó người đâu, con gái tôi sốt!”
Hắn biết cửa gỗ này không thể sập được, bèn chửi ầm lên: “Đ*t con mẹ chúng mày, gọi người đến đây! Con tao sốt!”
Gọi nửa ngày mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh, Đinh Tiểu Vĩ tức giận đến cách nói chuyện cũng đổi.
Hắn gấp đến độ quay mòng mòng, vỗ đầu, mới nhớ ra mình có điện thoại.
Lấy điện thoại ra, trong lúc nhất thời lại không biết gọi cho ai, hắn ngay cả mình ở đâu còn không biết.
Bây giờ chỉ có thể gọi 110.
Nếu hắn cứ báo nguy như vậy, liệu có gây phiền phức cho Chu Cẩn Hành?
Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này, Đinh Tiểu Vĩ lập tức muốn phỉ nhổ chính mình.
Chung quy con gái vẫn quan trọng hơn, mình lại còn lo lắng cho con sói kia làm gì.
Hắn kiên quyết gọi, đây cũng là lần đầu tiên hắn gọi 110.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, tiếp cuộc gọi là một cô gái.
Đinh Tiểu Vĩ có chút khẩn trương, ấp úng không nói rõ ràng sự tình.
Hắn không muốn nói mình bị nhốt, còn không miêu tả rõ mình ở đâu khiến đối phương cũng rất mơ hồ.
Nữ cảnh sát dặn hắn đừng tắt máy, ý định dùng định vị.
Nói một hồi, Đinh Tiểu Vĩ mới tắt máy, chuyên tâm chờ cảnh sát đến.
Báo cảnh sát xong hắn liền vào phòng tắm tìm khăn mặt dấp nước, đắp lên trán Linh Linh giúp hạ nhiệt.
Hắn thật sự sợ hãi, thà hắn tình nguyện mình không thể nói, không thể nghe, cũng không muốn sự việc này phát sinh lên người con gái hắn.
Nửa giờ trôi qua, chờ mãi vẫn không xuất hiện còi cảnh sát như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại trên hành lang truyền tới tiếng bước chân.
Đinh Tiểu Vĩ dựng lỗ tai, có chút mong đợi nhìn cánh cửa.
Ngoài cửa vang lên giọng nói của một tên vệ sĩ, “Ngài Đinh.”
Đinh Tiểu Vĩ nhảy dựng lên, “Mẹ nó, các anh định nhốt tôi đến khi nào! Con gái tôi sốt, mau thả chúng tôi ra, tôi phải đưa nó đi viện ngay.”
Người kia trầm giọng, “Ngài Đinh, chúng tôi không tịch thu điện thoại của ngài, đó là một sự tôn trọng. Báo nguy như vậy là hành động ấu trĩ, xin ngài không tái phạm.”
Đinh Tiểu Vĩ điên lên, dùng sức đạp cửa, “Đm, con gái tôi sốt! Mở cửa!”
Người nọ vẫn bất vi sở động, “Sáng mai tôi sẽ mua thuốc, bây giờ cho đến khi trời sáng cũng không còn lâu, trước hết ngài vẫn nên ngủ một giấc đi.”
Đinh Tiểu Vĩ quát:“ Con gái anh sốt anh ngủ được không! Lập tức mở cửa, mẹ nó tôi không để các người yên đâu.”
Tên vệ sĩ hơi trầm mặc, “Quanh đây cũng không có hiệu thuốc nào mở cửa 24 giờ. Nếu đi nhanh thì cả đi cả về cũng đến khi trời sáng rồi, phát sốt cũng không phải chuyện lớn, anh cần gì khẩn trương như vậy.”
Trong phòng có tiếng va đập, Đinh Tiểu Vĩ hung hăng đá cửa, mặt tức đến vặn vẹo, “Đm đi chết đi! Nếu không mở tôi sẽ đập hết đồ trong phòng này, mở cửa!”
“Trong phòng có thứ gì mời ngài cứ tự nhiên, bất quá tôi khuyên ngài đừng mất công, phía ngoài cửa sổ là lưới chống trộm.” Nói xong tựa hồ cũng có chút mất kiên nhẫn, xoay người bỏ đi.
Đinh Tiểu Vĩ thấy mình sắp điên rồi.
Hắn vác ghế lên, thô bạo ném về phía tủ trưng bày, cửa kính vỡ nát bét.
Quả nhiên như lời tên vệ sĩ nói, bên ngoài cửa sổ là lưới chống trộm, Đinh Tiểu Vĩ cầm ghế đập nửa ngày, đến khi chân ghế gãy hết rồi vẫn không có tác dụng. Chỉ có cưa điện mới có thể phá thứ đó.
Đinh Tiểu Vĩ tức giận đem mọi thứ trong phòng ném sạch sẽ, nhưng vẫn vô dụng.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Linh Linh, trong lòng khó chịu muốn khóc.
Hắn chỉ có thể liên tục thay khăn đắp lên trán con bé, dém chăn thật kín, hi vọng cơn sốt giảm đi một ít, sau đó ở trạng thái vô cùng căng thẳng cùng sợ hãi chờ đến hừng đông.
Hắn hối hận chính mình lại liều lĩnh đi theo người ta vào biệt thự nơi rừng núi hoang vu, lại còn bị nhốt. Nếu hắn không thật tâm nghĩ có thể được gặp Chu Cẩn Hành, hắn sẽ không phải vô dụng ngồi nhìn con gái phát sốt như thế này.
Nói đi nói lại vẫn là lỗi của hắn, là hắn không có tự trọng. Nếu Linh Linh gặp chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Chu Cẩn Hành.
Mỗi giây trôi qua, đối với Đinh Tiểu Vĩ không khác gì tra tấn.
Thật vất vả mới đợi tới hừng đông, Đinh Tiểu Vĩ thất thần dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rốt cục cũng có tiếng bước chân vang lên từ hành lang.
Đinh Tiểu Vĩ lập tức đứng lên, cầm trong tay cái khay đựng hoa quả bằng sắt, chậm rãi men tới gần cửa.
“Ngài Đinh.”
Đinh Tiểu Vĩ hung dữ đáp: “Thuốc đâu, đưa nhanh lên rồi mở cửa.”
Tên vệ sĩ trầm giọng nói: “Mời ngài trước hãy lui ra cạnh cửa sổ, gõ vào cửa kính.”
“Kính cái rắm ý, bố mày đập hết rồi.”
Bên ngoài hơi trầm mặc, “Vậy ngài hãy vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm lại, sao cho tôi nghe được tiếng đóng cửa.”
Đinh Tiểu Vĩ cắn răng nghe theo, giận dữ đóng cửa phòng tắm.
Cùng lúc đó cửa chính được mở ra, ba vệ sĩ nối đuôi nhau bước vào.
Đinh Tiểu Vĩ trợn mắt, dùng sức ném khay đựng hoa quả trong tay về phía bọn họ.
Ba người kia sửng sốt, lập tức né tránh. Nhưng ba người còn đang đứng ở cửa, không gian có hạn, tuy rằng không vào đầu nhưng vẫn là phang vào người một tên, tên vệ sĩ đó rên một tiếng, sắc mặt xanh mét nhìn Đinh Tiểu Vĩ.
Tên vệ sĩ đi đầu nhíu mày nói: “Ngài Đinh, hiện tại chuyện quan trọng hơn không phải là lấy thuốc trong tay tôi sao? Nếu ngài không bình tĩnh tôi sẽ đi.”
Đinh Tiểu Vĩ lao về phía tên đó, một phen giật lấy túi bóng trong tay hắn.
Hắn nhanh chóng rót nước, giúp Linh Linh uống thuốc hạ sốt.
Quan trọng là uống thuốc không phải cách giải quyết nhanh nhất, Đinh Tiểu Vĩ muốn đưa con bé đến bệnh viện ngay lập tức.
Hắn trừng mắt nhìn mấy người vệ sĩ, “Tôi phải đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Người nọ nhìn nhìn đồng hồ, “Một giờ nữa ngài Chu sẽ tới đây, đến lúc đó ngài có yêu cầu gì có thể nói thẳng với ngài Chu, chúng tôi không kiểm soát.”
Đinh Tiểu Vĩ cắn răng, “Cho tôi nói chuyện luôn với thằng khốn đó đi!”
“Ngài Chu lúc này hẳn là đang trên đường, ngài hãy cứ an tâm chờ.”
Đinh Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy người hắn muốn nổ tung.
Mấy vệ sĩ trước mắt giống như hòn đá ngáng đường, hắn không có cách nào, chỉ có thể chờ súc sinh Chu Cẩn Hành về.
Đinh Tiểu Vĩ tin tưởng Chu Cẩn Hành, ít nhất y còn có cảm tình với Linh Linh, đến lúc đó nhất định sẽ đưa Linh Linh tới bệnh viện.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đóng, Đinh Tiểu Vĩ ngẩn ngơ nhìn con gái, trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang.
Kim đồng hồ lại chạy thêm hai vòng nữa, hàng lang mới lại vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Hắn bị yêu cầu đứng cạnh phòng tắm, đóng cửa lại.
Đóng cửa rồi, hai tay hắn nắm chặt thành quyền chờ người kia lộ diện sẽ đấm thẳng mặt y.
Cửa vừa mở, trong nháy mắt khiến Đinh Tiểu Vĩ trợn tròn.