- “ Đã lâu không gặp“. Hạ Khải Phong nhìn Lãnh Thiên cất giọng nói, ánh mắt chợt hiện lên tia khiêu khích.
- “ À ừ, lâu rồi không gặp“. Lãnh Thiên thấy Hạ Khải Phong chợt giọng nói trở nên lấp bấp.
- “ Tôi có việc đi trước đây“. Lãnh Thiên nói rồi vội quay lưng đi. Hạ Khải Phong nhìn theo đôi môi chợt nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Hạ Khải Phong không nói gì trực tiếp đưa Khải Ngạn về nhà còn bản thân thì nhanh chóng đến công ty giải quyết công việc.
- -----------------------------------------------------------
Buổi chiều hôm đó
Tại phòng bệnh của cô.
Cô và anh ngủ một giấc cho đến tận chiều, khi thức dậy thấy anh vẫn còn ngủ nên cô nhẹ nhàng đi xuống giường và vào phòng làm vệ sinh cá nhân sau đó đi lại ngồi cạnh giường của anh.
Anh ngủ nhiều như thế cô có thể cảm nhận được anh đã mệt mỏi như thế nào.
Khuôn mặt của anh khi đang ngủ lại rất bình thường như bao người khác, anh sở hữu đôi chân mày rậm, sống mũi cao kiêng định, đôi môi mỏng, kèm theo đó là khí chất bá đạo và ngang ngược. Cô thường nghe người ta nói rằng đàn ông môi mỏng sẽ rất bạc tình. Nhưng chẳng hiểu sao anh lại không như vậy. Anh vừa chu đáo, vừa yêu thương chăm sóc cho cô từng cái nhỏ nhặt nhất. Cô không thể phủ nhận rằng bản thân mình đã và đang rất yêu người đàn ông hoàn mĩ này. Càng dành tình cảm cho anh thì cô lại càng sợ vì mình mà anh sẽ gặp thêm nhiều rắc rối khác.
Đang mãi ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh cô không để ý người đàn ông kia đã thức giấc. Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm anh nhếch môi cười rồi sau đó dùng một tay kéo đầu cô xuống mà hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.
- “ Ưm“. Cô chợt ưm một tiếng khi bị anh hôn mạnh bạo như thế.
Lúc này anh mới luyến tiếc rời bỏ đôi môi của cô. Nếu còn tiếp tục anh chỉ sợ bản thân không kiềm chế được mà ăn sạch cô luôn mất. Như hiểu được suy nghĩ của anh khuôn mặt cô chợt đỏ ửng lên.
- “ Em muốn ăn gì?“. Anh xoa đầu cô rồi nói, giọng nói của anh vô cùng ôn nhu khiến cô chỉ nhìn anh mà không nói lời nào.
- “ Tiểu Ngạn, em muốn về nhà“. Một lúc sau cô chợt cất giọng nũng nịu nói đồng thời ôm chặt cánh tay của anh mà lắc.
- “ Ngày mai anh sẽ cho em về“. Anh xoa đầu cô nói, cô nhìn bmanh bằng ánh mắt không cam tâm lắm. Lúc này anh kéo cô ôm vào lòng, anh ôm cô rất chặt như sợ khi buôn ra cô sẽ bỏ đi vậy.
- “ Ngoan, vết thương của em còn chưa hồi phục, không thể về ngay bây giờ“. Anh nói rồi gõ nhẹ đầu cô. Cô gật gật rồi sau đó ngã vào lòng anh, đưa tay ôm thắt lưng anh. Lúc này, trong cô giống như một chú mèo con vây rất đang yêu.
- “ Khi em hồi phục anh phải bù đắp cho em“. Cô nhìn anh đôi môi nhỏ chu chu lên trông rất đáng yêu.
- “ Được, em muốn gì anh đều đáp ứng“. Anh nói rồi hôn nhẹ vào trán cô. Cô đã làm mẹ rồi nhưng mà vẫn còn trẻ con như vậy haizzz sau này anh phải khổ dài dài rồi nhỉ?
- “ Tháng sau là sinh thần của em, em muốn tổ chức tiệc bơi tại biệt thự của anh. Và mời vài người bạn của em cùng tham gia“. Nghe anh đồng ý cô liền nói, ánh mắt sáng như đèn pha xe ô tô.
Anh gật đầu đồng ý với cô, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
- “ Vào đi“. Cô nghe vậy liền cất giọng nói. Cứ nghĩ là thuộc hạ của anh nên cô không ngần ngại mà ngồi trong lòng anh.
Lúc này từ ngoài cửa bước vào là một chàng trai cao tầm m80, trên tay cầm theo một bó hoa hồng đi vào. Khi vừa nhìn thấy anh ta cô chợt tự xích ra một bên không ngồi trong lòng của anh nữa.
- “ Lãnh Thiên, sao anh đến đây?“. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mà cất giọng hỏi.
- “ Lúc sáng anh có gặp Ngạn nhi, nghe nói em bị thương nên anh vào đây thăm em. Sao rồi em không sao chứ?“. Anh ta nhìn chăm chăm vào cô hỏi.
- “ Cám ơn anh quan tâm, em không sao. À xém quên mất giới thiệu với anh đây là Ngạn Quân người yêu của em“. Cô cười cười nói rồi thản nhiên dựa đầu vào vai anh.
- “ À ừm, anh biết rồi. Em nghĩ ngơi nhiều một chút đừng làm việc quá sức, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe“. Nghe cô giới thiệu người đàn ông bên cạnh cô trái tim Lãnh Thiên chợt hiện lên một cơn đau nhói.
- “ Vâng“. Cô nhìn anh ta cười rồi quay sang hôn một cái nhẹ vào má của anh.
- “ Anh về đây, tạm biệt“. Lãnh Thiên vẫy tay với cô rồi rời đi.
- “ Về cẩn thận nha“. Cô nói vọng theo trên môi còn nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
- “ Có lẽ tôi chiều em quá rồi nhỉ?“.