Hai người cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại có hai nỗi niềm tâm sự không thể thốt nên lời. Cả đêm hôm ấy cứ như vậy trôi qua
- ------------ 1 tuần sau ----------
Cuối cùng ngày này cũng đến, ngày cô rời khỏi Tần Gia, ngày mà cô phải rời khỏi anh. Rời khỏi cái nơi mà cô đã ở trong suốt 1 năm qua.
Trên tay xách theo những bộ đồ của mình cô lặng lẽ bước ra khỏi cánh cổng Tần Gia. Nhìn bên ngoài bầu trời thật rộng lớn, lớn đến nỗi cô không biết rằng bản thân có thể đến nơi đâu?.
- ------------------------------
1 tháng sau đó.
Từ ngày cô đi anh trở nên trầm tính và lạnh lùng hơn xưa. Anh như quay về với bản tính bạn đầu của mình khi anh chưa gặp cô.
-” Ngạn Quân sao rồi?“. Hạ Khải Phong nhìn những thuộc hạ của anh mà hỏi.
- “ Lão đại hình như quay về tính tình lúc trước rồi“. Tuấn Thành nhìn theo hướng của cửa phòng anh.
-” Lạc Y, bây giờ đang ở Los Angeles“. Hạ Khải Phong nhìn bọn họ nói.
- “ Ừm“. Bọn họ chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Đôi mắt Hạ Khải Phong chợt nhìn về phòng của anh. Từ lúc cô đi anh cứ như vậy, im lặng đến đáng sợ. Cứ nhốt mình trong phòng, đến cả ăn cũng ngày ăn ngày không.
Trong lòng Hạ Khải Phong thầm nghỉ rõ là anh rất yêu cô nhưng tại sao lại để cô rời đi cơ chứ? Chẳng phải nên ép buộc cô ở bên cạnh anh thì chẳng phải anh sẽ không như bây giờ nữa hay sao?
Hai người bọn họ cùng ở cùng một đất nước nhưng lại ở hai thành phố khác nhau. Los Angeles và New York cách nhau 3940 km. Cũng chỉ bay có từ 5 đến 6 tiếng đồng hồ thôi cũng chẳng có xa gì.
- ------------------------------
Ngược lại bên ngoài. Trong phòng anh vô cùng im ắng.
Bàn tay thon dài của anh khẽ vuốt lên tấm hình của cô. Anh thật sự rất nhớ cô nhưng chẳng g biết phải làm gì. Anh muốn đến chổ của cô lắm chứ nhưng lại không muốn cô thêm khó xử.
Anh yêu cô, thật sự rất rất yêu cô. Nhưng mà trớ chêu thay cô lại không yêu anh. Tần Ngạn Quân anh cả đời việc gì cũng làm tròn, việc gì cũng minh mẫn sáng suốt.
Nhưng việc mà khiến cho anh thấy bản thân mình sai lầm đó chính là yêu cô. Yêu một người không yêu mình.
- -------Tại LOS ANGELES----------
Suốt một tháng qua cô đã dùng số tiền của anh đã đưa trước khi cô đi để thuê một căn hộ nhỏ. Bây giờ cô đang làm nhân viên của một nhà hàng lớn nhất ở Angeles.
Ngồi trong phòng ngủ của mình cô bất giác nghỉ về căn phòng của anh. Trong phòng của cô không được lớn như của anh nhưng nó lại rất lạnh lẽo. Còn phòng của anh tuy rất lớn nhưng mỗi khi cô ngủ lại thấy vô cùng ấm áp.
Bất giác cô lấy trong tủ ra một tờ giấy đỏ. Đó là một tờ giấy hứa hôn, do ông ngoại cô đã định hôn ước sẵn.
-” Ông ngoại....hic.... Con phải làm sao đây? Con.....con không muốn kết hôn cùng Lâm Minh, con không có tình cảm với anh ta“. Bỗng nhiên cô khóc, khóc rất nhiều.
Cô thật sự không mong muốn kết hôn với cái người mà ông của cô đã sắp đặt. Nhưng cô còn có thể làm gì đây? Cô chỉ còn cách kết hôn cùng Lâm Minh mới có thể giúp cô trả thù bọn họ.
-” Ông ngoại con tin rằng ông biết con yêu ai có đúng không? Hức...hức... Con... Người con yêu là Ngạn Quân.
Con đáng lẽ không nên rời xa anh ấy. Nhưng con và anh ấy không cùng thế giới, chỉ có Lâm Minh mới có thể giúp con lấy lại sản nghiệp do ông gây dựng nên“. Cô vừa khóc vừa nói. Phải cô biết bản thân của cô đã yêu anh, yêu một ông trùm của Hắc đạo nhưng cô lại không thể đối diện với bản thân mình. Không dám thừa nhận là yêu anh.
-” Ngạn Quân, xin lỗi anh. Tháng sau là em phải kết hôn với người khác rồi. Có lẽ chúng ta kiếp này chỉ như hoa bị ngạn vĩnh viễn không thể ở bên nhau“. Nằm xuống giường đôi mắt cô từ từ khép lại. Nhưng đâu đó cho dù là trong giấc mơ cô cũng vẫn mơ thấy lần đầu tiên gặp anh.
Lâm Minh đang đi công tác ở Los Angeles này và cô cùng anh ta đã gặp nhau. Chỉ còn một tháng nữa thôi là cô đã trở thành người của nhà họ Lâm rồi? Cô phải gạt đi mối tình đầu của mình, gạt bỏ đi người cô thật lòng yêu.
-” Ngạn Quân emyêu anh“. Đó là câu nói thật lòng của cô nhưng chỉ có thể nói trong mơ. Chẳng bao giờ cô thể thành sự thật.