Cô lướt qua cô ta và đi xuống lầu lấy thức ăn mang đến công ty cho anh. Tiểu Dã thấy cô như vậy thì tức giận nhưng cũng chẳng dám làm gì.
- ---------------------------------------------------------
Tại công ty của anh
Cô cầm thức ăn mang thẳng lên phòng lam việc cho anh. Lên đến phòng cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào mà không cần gõ cữa.
Thấy cô đi vào anh nhì cô nỡ một nụ cười nhẹ.
- “ Tiểu Ngạn em nấu vài món cho anh nè, nghĩ ngơi ăn một ít đi anh“. Cô nói rồi đưa túi đồ ăn mình mang đến cho anh. Anh cầm lấy rồi kéo cô ôm vào lòng.
- “ em đã ăn gì chưa?“. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô cất giọng trầm trầm hỏi.
Nghe anh hỏi vậy cô nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dựa vào lòng ngực của anh. Thấy cô như vậy anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi hôn vào trán cô.
- “Tiểu Ngạn, ngày mai anh đưa em. Đi bệnh viện được không?“. Ngồi trong lòng anh cô khẽ hỏi.
- “ Mai anh có cuộc họp quan trọng“. Anh nhìn cô nói.
Cô nghe anh nói vậy liền gật đầu khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn. Chẳng qua là vì mai cô phải đi khám thai nên mới muốn anh đưa cô đi vậy thôi.
- “ Tiểu Ngạn bao giờ Tiểu Dã mới quay về Pháp vậy?“. Cô nhìn anh nũng nịu hỏi.
- “Em sao vậy cô ấy ở đây thì có sao đâu chứ?“. Anh nhìn cô nói.
Cô nghe anh nói như vậy liền nỡ một nụ cười chua chát. Anh vẫn không nỡ đuuổi cô ta đi? Cuối cùng trong tim anhg cô là gì?
- “ Tiểu Ngạn, anh biết không em không có cảm giác an toàn khi ở cạnh anh“. Cô nhìn anh nói bằng một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại ẩn thoáng đâu đó trong giọng điệu cô là một nỗi lo lắng chưa bao giờ vơi đi.
Nghe cô nói anh bất giác nhìn cô, bàn cả người như bị đông cứng lại. Nhìn cô trong lòng mình đôi mắt đã sớm đỏ lên.
Lúc này anh mới chợt nhận ra không phải là cô gái trong lòng mình ích kỉ. Mà là vì bản thân anh không cho cô ấy được một cảm giác an toàn. Nhìn thấy cô như vậy tìm anh lại nhói lên. Anh siết chặt vòng tay ôm chặt cô hơn.
- “ Anh hiểu rồi, bây giờ chúng ta ăn trưa thôi nào. Kẻo em đói“. Anh nói rồi hôn vào trán cô.
Cô gật đầu rồi cùng anh lấy đồ ăn trong túi cô mang đến ra và cùng anh ăn. Thật sự cô mong anh hiểu cô nghĩ gì.
Cả hai ăn xong cô lại sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi và chờ anh về.
Đến tối khó anh làm xong anh cùng cô ra xe.
- “ Em bị làm sao mà đi bệnh viện?“. Anh như nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi cô.
- “ Chỉ là khám thai định kì thôi, anh không cần lo em đi một mình cũng được“. Cô nói rồi tựa đầu vào vai anh.
- “ Hai người nể nang chúng tôi một chút được không?“. Lúc này Hạ Khải Phong ngồi ghế phụ nhìn về hàng ghế sau của anh và cô đang ngồi liền cất giọng nói.
- “ Nể nang việc gì?“. Anh nhíu mày nhìn anh ta. Đang yên lành tự nhiên lại nỗi cáo à?
- “ Chúng tôi không ăn cẩu lương. Ngán lắm rồi có món nào khác không?“. Hạ Khải Phong nhìn anh nói.
Nhiều lúc bản thân Hạ Khải Phong tự hỏi đây có phải là Tần Ngạn Quân ông trùm của Hắc Đạo không? Trước kia Tần Ngạn Quân nỗi tiếng lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ Tần Ngạn Quân lại ấm áp bấy nhiêu. Tuy nhiên cái ấm áp đó chỉ dành cho một mình Cố Lạc Y mà thôi.
- “ Đi rừng không?“. Anh cất giọng nhìn anh ta hỏi.
- “ Đi một mình cậu đi“. Hạ Khải Phong nghe anh hỏi vậy liền nói rồi quay mặt sang chổ khác.
Đùa anh ta à? Đi rừng? Cậu đi một mình đi tôi còn yêu đời lắm.
Cứ thế không khí trong xe vẫn đậm đặc mùi cẩu lương. Hạ Khải Phong và Tuấn Thành chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu.
Một lúc sau họ về đến biệt thự Tần Gia.
Anh và cô bước xuống rồi cùng đi vào trong trước.
- “ Quân anh về rồi?“. Tiểu Dã thấy anh về liền chạy ra ôm tay anh.
- “ Xem lại hành vi của mình đi“. Anh lạnh lùng gắt tay cô ta ra rồi thản nhiên ôm eo cô đi lên phòng.
- “ Thiếu Gia, Tiểu Thư về rồi để Bác Lưu đi chuẩn bởi đồ ăn cho mọi người“. Bác Lưu vừa từ cầu thang đi xuống thấy anh liền cất giọng nói.
- “ Để con phụ người“. Cô nói rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh đi theo Bác quản gia xuống phòng bếp.
Một lúc sau cô cùng các đầu bếp của anh đã chuẩn bị thức ăn xong cũng vừa lúc này anh đi xuống. Mọi người cùng nhau ăn tối với bầu không khí như thường ngày. Chỉ có Tiểu Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét.
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Cô thức dậy vốn định đi thấy đồ để đến bệnh viện. Vì tối qua anh có nói là hôm nay bận nên không thể cùng cô đến bệnh viện được.
- “ Dậy rồi sao?“. Thấy cô đã thức giấc nhưng lại nằm lười trên giường anh liền kéo cô ngồi dậy để cô dựa vào lòng mình.
- “ Tiểu Ngạn? Sao anh ở đây? Không phải hôm nay anh có cuộc họp sao?“. Nghe giọng anh cô liền tỉnh ngày cơn buồn ngủ của bản thân. Ngẩn đầu nhìn anh hỏi.
- “ Không sao, hôm nay anh đưa em đi bệnh viện“. Anh nói rồi cưng chiều hôn vào má cô.