Trịnh Trung Hải mở mắt dậy thì trong phòng đã đủ người, đủ gương mặt ở đó. Biện Liệt nhìn hắn một cái hừ mũi một cái. Rồi hắn và Thần Bảo cùng với 4 người kia cùng nhau ngồi trên một cái bàn dài
“Hôm nay, Oneni sẽ đến Paris hoặc là Mexico cho nên chúng ta cần phòng thủ”- Hân Hân cầm một bản đồ phòng thủ ở Mexico nhìn Trịnh Trung Hải nói
“Rồi rồi, cô nói nhanh đi. Tôi đói rồi”- Trịnh Trung Hải chán nản nói, Tử Phong lập tức phất tay cho người đem đồ ăn tới để trên bàn rồi cất giọng trầm “Chủ nhân phá lệ cho Trịnh lão đại là người thứ hai được ăn khi bàn việc”
Trịnh Trung Hải vừa định ăn miếng bánh mì nghe Tử Phong nói xong thì liền muốn sặc quay sang hỏi “Sao cơ? Là người thứ hai? Tại sao không phải là người đầu tiên?” hắn bĩu môi rồi ăn
Hồng Hi đen mặt đáp lại “ Vì người đầu tiên là chị Băng” Trịnh Trung Hải chính thức sặc thức ăn đến mức không thở nổi. Thần Bảo liếc hắn một cái cất giọng trầm “Bàn việc”
“Ở Mexico chúng ta sẽ chia làm 2 đường để đánh Oneni, thứ nhất là đường bộ chúng ta có tổng cộng là 3 cái chốt chứa đủ người và gần trụ sở chính dễ tiếp viện, trong 3 cái chốt sẽ có 1 cái chốt chứa bom hẹn giờ. Đường cuối cùng là đường hàng không, sẽ có tầm 150 chiếc máy bay chiến lực và 20 chiếc máy bay thả bom khói”- Hân Hân vừa dứt lời một tên đã hớt ha hớt hải chạy vào nói
“Thưa chủ nhân, Trịnh lão đại. Xuân Nhụy bên Oneni đã đến. Cô ta muốn nói chuyện với chủ nhân...”- tên này nói chưa dứt câu Xuân Nhụy đã đơn độc bước vào phòng, đôi hoa tai nổi bật khiến Trịnh Trung Hải tay nắm thành quyền. Đôi mắt của Thần Bảo vẫn vậy lạnh lùng không chút dao động nhìn cô gái trước mặt
“Quyền lão đại, Trịnh...”- Xuân Nhụy cuối người trước anh, quay sang hắn thì cố tình nhấn dài chữ Trịnh sau đó liền thốt lên từ tốn hai chữ “ lão...đại” như đang mỉa mai
“Cô dám...”- Trịnh Trung Hải bước đến thì cô ta liền lùi bước lại nở nụ cười nói “dù gì tôi cũng từng là thuộc hạ của anh, anh phải nể tình tôi không giết anh chứ?”
“Cô...sao cô phản bội tôi? Cô muốn gì ở tôi? Tôi đã tin tưởng cô nhiều đến mức người khác ghen tỵ. Cô nói đi Oneni đã cho cô thứ gì mà tôi không cho cô được?”- Trịnh Trung Hải nghiến răng ken kén, hắn đã yêu cô gái này, quan tâm cô gái này đến như vậy như cô ta không hề biết còn phản bội hắn
“Oneni cho tôi sự tự do, cho tôi danh vọng”- Xuân Nhụy mỉm cười nói nụ cười này lúc trước Trung Hải rất muốn thấy nhưng giờ thì hơi chua xót, cô ta ngưng một chút cất giọng đều đều “Tôi đến đây là để thông báo cho Quyền lão đại biết rằng...chúng tôi đang rất nóng lòng đợi màn chào hỏi của lão đại đây. Nể tình Quyền lão đại lúc trước cứu tôi một mạng, tôi sẽ nói cho các người biết mục tiêu tiếp theo của Tuấn Chung là ai”
Hân Hân và Tử Phong nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Biện Liệt và Hồng Hi dùng tay làm kí hiệu cho thuộc hạ đằng sau. Quyền Thần Bảo nhìn cô ta rồi cất giọng băng lãnh “Nói”
“Mục tiêu tiếp theo của Tuấn Chung là Huyết Băng, song song với chuyện đó, thuộc hạ tiếp theo Oneni muốn có cũng chính là Huyết Băng. Quyền lão đại giữ vợ cho kĩ vào, rơi vào tay Oneni sẽ không đơn giản đâu”- Xuân Nhụy cười một cái thật tươi rồi bỗng làn khói trắng bay đến Xuân Nhụy lập tức biến mất không còn ở đó
“Trịnh Trung Hải theo tôi đến Paris”- Quyền Thần Bảo chỉnh găng tay lại nói rồi cùng Tử Phong và Hân Hân ra ngoài. Bước đi của anh vô cùng dài, đi cực kì nhanh, tay thì điều chỉnh hoa tai liền nghe thấy giọng Huyết Băng đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên cô hét lên “Tuấn Chunggggg Anh điên rồi” bước chân của Quyền Thần Bảo càng ngày càng nhanh
“Tuấn Chung đụng vào tôi thì tôi sẽ không để anh yên đâu”- giọng Huyết Băng lạnh lùng đến lạ
“Huyết Băng bình tĩnh đã”- anh cố gắng cất giọng trầm nói, cô gái bên kia thở hắt ra
“Đừng...bỏ tôi ra”- Huyết Băng hét lên, anh bên đây lòng như lửa đốt tay đấm mạnh vào tường,Tử Phong đi bên cạnh chưa bao giờ thấy chủ nhân tức giận như vậy
“Băng Băng đợi anh”
End chap