Cô Vợ Của Tổng Giám Đốc Lãnh Khốc

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Cuộc gia dịch thể xác.




Sau cuộc kích tình, Lạc Khê căn bản không nhúc nhích nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, hai mắt nhắm lại rung rung, đôi môi sưng đỏ hé mở, một bộ dạng mệt mỏi không cần thiết chăn che người nữa rồi, vết xanh vết đỏ lưu đầy thân thể cô, dày đặt một mảng da thịt.

Lăng Thiên Hàn bước từ phòng tắm ra, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng khẽ nhìn cô gáu nằm trên giường, hắn lôi một điếu thuốc ngậm lên miệng, chậm rãi bật lửa hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, 31 năm từ khi sinh ra cho đến bây giờ, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc bản thân bị mất kiểm soát mà thèm muốn cơ thể của một người phụ nữ, cảm giác đó đặc biệt tốt...

... ....

Sang ngày hôm sau, Lạc Khê mê mang tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, thoáng chốc những hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu, lập tức tỉnh hẳn, kéo chăn che cơi thể không mảnh vải của mình, mặt cô lặng lẽ đỏ bừng lên, bước chân xuống giường định đi vào phòng tắm, bên tai đã vang lên giọng nói trầm trầm dễ nghe.

“ Còn tưởng ngủ đến trưa”

Lạc Khê theo phản xạ quay lại, nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha đơn uống rượu vang, ánh mắt hững hờ nhìn cô.

Nháy mắt, Lạc Khê như rơi vào hố đen, gương mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, tưởng chừng như có thể búng ra máu vậy, cô ấp úng không biết nói gì cho hợp với hianf cảnh này, không lẽ đuổi hắn ta ra? Hay là nói đã chấm dứt nên đưa tiền? A---- nói kiểu gì cũng mất mặt hết.

Lăng Thiên Hàn như đọc được suy nghĩ của cô, rút từ trong ví ra một tờ ngân phiếu, để trên bàn, lạnh nhạt nói:“ Muốn điền bao nhiêu thì tùy”

Lạc Khê trầm mặc tại chỗ, sau đó khẽ cười yếu ớt, giọng nói mang theo chút mong manh:“ Đúng như ban đầu, tôi chỉ cần năm vạn” Cô không phải hạng cười trục lợi, cô hôm nay đi đến bước đường này nhưng cô cũng có quy tắc làm người, hắn nói như vậy không khác gì nghĩ cô cùng loại với những đám gái gọi ngoài kia, cảm giác thật không dễ chịu.

Lăng Thiên Hàn không quá ngạc nhiên với thái độ của cô, cười khẽ một cái, hắn nâng cốc nhìn cô nhàn nhạt mà nói:“ Tôi biết cha cô bị bệnh tim, đang cần tiền phẫu thuật, tôi cũng biết cô vì đến đường cùng mới tìm đến tôi, chỉ là đám bác sĩ đó nói mà cô cũng tin ư?”

Lạc Khê ánh mắt lập tức co rút lại, lạnh lùng nhìn hắn:“ Muốn nói gì hả?” Hắn lại đi điều tra cô?

Lăng Thiên Hàn lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lẽo ung dung nhấp rượu:“ Nếu cô đồng ý bên tôi thời hạn 2 năm, tôi nhất định sẽ thay cô tìm được quả tim hợp nhất cho ông ấy, còn có mọi điều kiện sống của 2 người, tôi đều có thể lo, không phải tôi thương hại cho cô mà là thân thể cô quyến rũ tôi”

Người phụ nữ trước mặt hắn dườn như không giống như vẻ bề ngoài yếu ớt, cô có lòng tự trọng rất cao, đặc biệt lại có cơ thể kia, rất kích thích... Giữ bên người cũng không phải là không được.

Lạc Khê cười nhạt:“ Tôi tin được sao?” Người này không biết thế nào, ở trước mặt cô lại ra lệnh như vua, thật sự khiến cô rất không thích, con người cô không bằng người khác, nhưng cô cũng có lòng tự trọng.

Lăng Thiên Hàn theo cô cười nhạt:“ Tôi lấy tên tôi ra đảm bảo, cô có thể tin tưởng, con người Lăng Thiên Hàn tôi không có gì là không làm được”

Cực kỳ cuồng vọng, cực kỳ ngạo mạn! Có thể nói hắn không xem ai vào mắt, cao cao tại thượng, dường như hắn biết cô sẽ không từ chối.

Lạc Khê kinh hãi nhìn hắn, lắp bắp chỉ thẳng:“ Anh..... Anh tên là gì cơ?”

Lăng Thiên Hàn? Đó... Đó không phải là ông hoàng nghành giải trí hay sao? Danh tiếng hắn bay xa khắp 4 phương 8 hướng, người đàn ông quyền lực nhất showbiz, một tay che trời, nói một không ai dám nói hai, lời nói của hắn được mệnh là thánh chỉ đó sao? Cô.. cô vậy mà hôm qua còn quyến rũ hắn? Ực, nghĩ lại cô quả thật thấy bản thân mình thật gan dạ, người ngoài đồn thế nào cô ít nhiều cũng nghe, con người hắn tính khí thất thường, có thể vừa cười với bạn xong lập tức đẩy bạn xuống địa ngục, lạnh từ trong người lạnh ra, căn bản không cùng ai tiếp xúc trực tiếp, chỉ cần động nhẹ vào người hắn một cái, bạn nhất định sẽ hối hận!!

Vậy mà..... hôm qua còn cùng cô lăn qua lăn lại trên giường a? Cô có nên vinh hạnh không đây?

“ Cô nghe không rõ sao? Tôi tên Lăng Thiên Hàn” Ánh mắt hắn nhiễm chút không kiễn nhẫn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói chuyện nhiều nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.