Giang Ninh Phiến kích động trút hết oán giận ra ngoài, hung dữ hất tay anh ta ra.
Cô đã rơi vào vòng xoáy này, không thể thoát ra được, là An Vũ Dương kéo cô vào đây!
“...”
Mặt An Vũ Dương trắng bệch.
Thực ra thì cô chưa bao giờ bỏ qua chuyện đó, từ trước đến giờ cô vẫn ôm hận với anh ta.
“...”
Giang Ninh Phiến cũng giật mình trước sự kích động của bản thân, cô không khống chế nổi mình.
Nhìn thấy An Vũ Dương, cô vẫn luôn nghĩ tới lần mà bản thân bị bán đứng đó.
“Dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi cũng không cần cô cáng đáng nữa, cô chỉ cần nghĩ kĩ sau khi được tự do sẽ đến đất nước nào là được rồi.” An Vũ Dương ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt như ngọc phản chiếu bóng hình cô, nhưng anh ta lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì: “Cô nghe tôi đi, tin tôi thêm lần này thôi.”
Giọng của anh ta rất đỗi dịu dàng.
“Tôi không tự do nổi đâu.”
Trời xanh đã định cô và Hạng Chí Viễn phải dây dưa không rời rồi.
Giang Ninh Phiến hạ giọng, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng. Cô vẫn khăng khăng muốn đi, tránh thoát tay anh ta.
Đột nhiên An Vũ Dương lại dùng hết sức kéo cô vào lòng.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, cơ thể cũng cứ vậy mà bị An Vũ Dương ôm vào lòng.
An Vũ Dương ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, mặt chạm vào mái tóc dài của cô, ánh mắt không tiêu cự nhìn về trước, hai tay dồn sức khác hẳn sự ôn hòa lúc bình thường của anh ta.
Giang Ninh Phiến giãy giụa.
An Vũ Thành chạm tay vào mặt cô, lau đi nước mắt chưa kịp khô, trong mắt ánh lên nỗi xót xa: “Ninh Phiến, tôi có thể tự mình đa tình, xem như đây là nước mắt chảy ra vì tôi không?”
“...”
Giang Ninh Phiến ngẩn ra, mặc anh ta ôm, không có phản ứng gì.
Cô đã từng thề phải nghe theo anh ta, chỉ khóc vì anh ta.
“Chỉ là một lời thề vô nghĩa thôi, không sao, chẳng phải vẫn còn một điều nữa sao? Ninh Phiến, cô nghe tôi đi, ra nước ngoài nhé.” An Vũ Dương ôm cô, nụ cười méo mó: “Hãy nhớ, sau khi ra nước ngoài, nếu cô còn bằng lòng, nhất định phải giữ liên lạc với tôi.”
“...”
Giang Ninh Phiến tựa vào vai anh ta, không biết nên đáp sao.
Tại sao đột nhiên anh ta lại nói những lời đó?”
“Tạm biệt, Ninh Phiến.”
An Vũ Dương nói bên tai cô, nghiêng đầu, môi hướng đến gần mặt cô.
Lúc sắp chạm tới, An Vũ Dương đã lùi lại, trong mắt thoáng thấy sự tự ti.
Anh ta buông cô ra rồi nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống.
“Cạch.”
Một tiếng động nhỏ vang lên.
“Chú khóa cửa xe rồi?” Giang Ninh Phiến nhìn chú lái xe ngạc nhiên, rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy An Vũ Dương đứng bên đường, ánh mắt tối tăm nhìn về trước, sau đó từng bước tiến lên.
Anh ta định làm gì?
Chẳng qua bao lâu, đàn em của Hạng Chí Viễn đã phát hiện ra anh ta và lao đến.
Chẳng biết An Vũ Dương đang nói gì với họ, Giang Ninh Phiến nhìn thấy đám đàn em cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó có một người bắt đầu gọi điện thoại...
Không phải An Vũ Dương muốn tự chui đầu vào lưới đó chứ.
Cô bảo anh ta xuống xe là anh ta xuống thật hay sao?
“Cho tôi xuống xe! Mở cửa!” Giang Ninh Phiến quay lại gào lên với tài xế: “Nhanh lên đi!”
“Cô Ninh Phiến, cô vẫn nên nghe theo cậu chủ ra nước ngoài đi.”
Tài xế không mở cửa xe mà chỉ thở dài nói.
“Cho tôi xuống xe! Chú điên rồi à, cậu chủ nhà chú mà rơi vào tay Hạng Chí Viễn thì chỉ có một con đường chết thôi!”
Giang Ninh Phiến vô cùng kích động.
Cô trở lại bên cạnh Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn sẽ không làm gì cô hết.
“Cậu chủ đã bị đưa đi rồi.” Tài xế nhìn ra bên ngoài, tiếp tục thở dài.
Giang Ninh Phiến nhìn ra bên ngoài cửa xe, chỉ thấy An Vũ Dương bị hai tên đàn em dẫn đi.
Anh ta vấp phải một cục đá, lao người về trước, vô cùng chật vật.