“Cô à, có một lô tôm lớn vừa mới gỡ xuống này, cô muốn không?”
Một ông chủ vừa nói vừa đánh giá Giang Ninh Phiến từ đầu đến chân. Lúc ánh mắt rơi xuống đôi chân dài của cô, ông ta suýt thì chảy nước miếng.
“Cô Minh Thành…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lập tức trở nên hung ác nham hiểm, há miệng đã quát Cô Minh Thành.
Khi nhận ra Cô Minh Thành không đi theo, Hạng Chí Viễn bèn bất chấp bẩn thỉu mà ném một con tôm còn sống nhăn tới trước mặt ông chủ đáng khinh kia như ném một loạt bài poker.
“Coi chừng ánh mắt của ông.”
Hạng Chí Viễn đứng trước người bán hàng rồi nói như thế.
Giọng điệu sắc bén, tiếng nói lạnh như băng và ánh mắt đầy sát khí...
Cắn nuốt hết tất cả không khí u ám.
“Cậu...” Ông chủ nhìn anh lom lom, nhận ra Hạng Chí Viễn có thân phận không nhỏ và không dễ chọc nên lập tức ngậm chặt miệng không rên tiếng nào nữa.
“Chúng ta qua bên kia nhìn xem.”
Giang Ninh Phiến vội vàng kéo Hạng Chí Viễn đi sang bên cạnh.
Hạng Chí Viễn bị chọc cho bực bội cực kỳ, bèn trưng khuôn mặt diêm dúa lẳng lơ thối hoắc ra, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía đám đàn ông trong chợ một cách đề phòng.
“Không được, anh phải về xe lấy súng!”
Hạng Chí Viễn càng nghĩ càng khó chịu nên xoay người bước đi.
Mẹ nó chứ, Tiêm Tiêm của anh sao có thể bị mấy tên đàn ông kia dùng ánh mắt đáng khinh kia khinh nhờn được chứ.
“Đừng mà...” Giang Ninh Phiến vội vàng kéo anh lại, hai tay ôm chặt lấy tay anh, mắt lóe lóe nói: “Hạng Chí Viễn, hôm nay hãy quên thân phận của anh đi một ngày được không?”
Đừng lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở cô rằng anh là thủ lĩnh của Địa Ngục Thiên, là kẻ bất cứ khi nào cũng đều có thể rơi vào bóng tối nữa...
Cô không thích như thế.
“...” Hạng Chí Viễn quay đầu lại nhìn cô một cách khó hiểu.
“Anh không phải Hạng Chí Viễn, tôi cũng không phải Giang Ninh Phiến, tôi chỉ là Tiêm Tiêm mà thôi.” Giang Ninh Phiến nhìn anh rồi nói.
Để bọn họ trở lại thân phận trước đây một ngày đi.
Khi đó cô không phải người của AN, anh cũng không đi lên con đường này...
Bọn họ chỉ là hai người bình bình thường thường, có thể làm bất cứ điều gì mà không chút do dự.
“Anh là ai?”
Hạng Chí Viễn nhíu mày, thân hình cao lớn đứng giữa biển người rộn ràng nhốn nháo trông có vẻ vô cùng bắt mắt.
Mấy bà chủ bán hải sản sắp quên luôn việc buôn bán của mình rồi, chỉ biết ngay đơ ra nhìn Hạng Chí Viễn...
“Anh trai câm điếc.” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói ra bốn chữ này, nụ cười nở rộ trên mặt cô: “Anh trai câm điếc, em muốn ăn tôm tích.”
“Mua!”
Hạng Chí Viễn đồng ý chẳng cần suy nghĩ một giây nào, vươn tay nắm lấy tay cô đi về phía mấy quầy hàng.
“Anh trai câm điếc, em muốn ăn cá.”
“Mua!”
“Anh trai câm điếc, chúng ta mua cái bàn nướng đi, trở về nướng ăn.”
“Mua!”
“Anh trai câm điếc, em có thể ăn rất nhiều.”
“Ăn bao nhiêu cũng mua!”
“Anh trai câm điếc, chẳng phải câm điếc là sẽ không nói chuyện sao?”
“...”
“Anh trai câm điếc, sao anh lại có thể nói chuyện?”
“...”
Vì thế đến lúc sau, khi mà Hạng Chí Viễn và Giang Ninh Phiến mang theo túi lớn túi nhỏ đi trên đường thì tất cả người bán hàng trong khu vực chợ ven biển đều đã hiểu rằng hai người này bệnh thần kinh.
Một người rõ ràng là câm điếc mà lại có thể nói chuyện.
Một người rõ ràng là gầy vô cùng lại là thùng cơm...
Vì thế sau đó không còn mê mẩn bọn họ nữa, chỉ có đồng cảm là nhiều.
“Hai người phải sống tốt đó...”
Có một bà chủ thậm chí còn tặng không cho bọn họ một cân tôm, vẻ mặt đồng cảm nhìn theo bọn họ...
Giang Ninh Phiến cười vô cùng vui vẻ, còn vẻ mặt Hạng Chí Viễn đã hơi đen lại rồi: “Tiêm Tiêm, vui lắm hả?”
Tất cả mọi người đều nghĩ bọn họ là đồ ngốc, bệnh thần kinh.
Còn có người thế mà lại dám hỏi có phải cần phẫu thuật rồi mới mở miệng nói chuyện nên mới ít nói không...
...