Quả thật đến giờ, trong mắt cô, An Vũ Dương không phải đàn ông chỉ biết đến lợi ích.
Nếu không, ban đầu cô sẽ không yêu thầm anh ta lâu như thế.
“Em từng yêu thầm anh ta? Em yêu thầm gì một người tàn tật?”
Hạng Chí Viễn vừa ôm cô vừa vẽ loạn trên màn hình ipad của cô, hờn dỗi phá rối.
Thua mất một ván Angry Birds.
Chưa qua ải này.
“Anh muốn nghe thật à?” Giang Ninh Phiến quay đầu, xem xét nét mặt Hạng Chí Viễn.
Anh muốn tìm ngược sao?
Mắt Hạng Chí Viễn chuyển động, mặt lạnh tanh nói: “Nghe! Có gì anh không thể nghe!”
“Nghe sự thật?”
“Em dám nói xạo câu nào xem.”
“Được.” Giang Ninh Phiến đặt ipad trong tay xuống, tựa sát vào lòng anh, tìm vị trí thoải mái nhất, gối đầu nơi ngực anh, nhìn bức tường tối màu, lạnh lẽo, bắt đầu nhớ về quá khứ.
Cô biết An Vũ Dương từ lúc cô mười chín tuổi.
Cô đã từng nghĩ, đó là khởi đầu sinh mạng mới của cô, cô tìm được tín ngưỡng, nhưng sao lúc đó cô có thể ngờ được, phía sau sẽ có một tên như ác ma đang đợi cô.
Huỷ hoại sạch sẽ tam quan cô đã nhận định.
“An Vũ Dương mù bẩm sinh, từ nhỏ anh ta đã sống trong bóng tối, trên người anh ta toát ra loại khí chất tách biệt là lạnh nhạt và dịu dàng, có thể ban đầu tôi bị khí chất đó thu hút.” Giang Ninh Phiến thờ ơ cười: “Anh biết không, trước đây An Vũ Dương là thần trong lòng tôi.”
Cảm giác gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời.
“Thần?”
Hạng Chí Viễn xem nhẹ cười giễu, tay đang ôm lấy cô lại siết chặt hơn, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
“Tôi âm thầm làm vài việc, giặt quần áo, rửa bát, giặt tất, giày, việc gì tôi cũng từng làm cho anh ta.” Giang Ninh Phiến gập đầu ngón tay tính toán.
“...”
Tay Hạng Chí Viễn siết chặt hơn, sắp siết đứt cánh tay cô đến nơi.
“Mẹ tôi bà ấy không thích em, điều này tôi không nói dối anh. Có một lần An Vũ Dương bị mẹ tôi đánh gãy một xương sườn vì cứu tôi.” Trước mắt Giang Ninh Phiến hiện ra cảnh tượng lúc đó: “Lúc đó tôi nghĩ, tôi nguyện bảo vệ người đàn ông này cả đời.”
Dáng vẻ An Vũ Dương không thấy được gì, nhưng liều mạng bảo vệ cô trong lòng lúc đó, đời này cô không thể quên được.
Đó là lần đầu tiên cô được một người bất chấp bảo vệ.
“...”
Hạng Chí Viễn quyết siết đứt canh tay cô rồi.
Giang Ninh Phiến bị đau, chỉ đành qua loa kết thúc đề tài này, lấy lòng anh: “Nhưng lòng người là điều dễ đổi nhất, nếu không bây giờ tôi sẽ không ở cạnh anh.”
Tình cảm của cô cũng thay đổi rồi.
“Đó là em.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước giờ anh chưa từng thay đổi!”
Là chuyện lúc nhỏ của cô, chuyện lúc nhỏ anh đều không quan tâm.
Nói vậy, Hạng Chí Viễn buông lỏng cánh tay cô ra.
“...”
Cánh tay Giang Ninh Phiến vẫn hoàn hảo, cô không khỏi thở phào, cầm ipad lên, chuẩn bị vượt ải tiếp.
Rất nhanh sau đó, một cánh tay ngang ngược lấy ipad của cô.
“Anh ta là thần trong mắt em, vậy anh thì sao? Anh là gì?” Hạng Chí Viễn để ipad lên chân mình, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, lộ ra vẻ căng thẳng.
Quả nhiên căn phòng tối này kín gió, quá kín hơi, ý ghen tuông dày đặc không tản đi nổi.
“Anh sẽ không muốn nghe đâu.”
Giang Ninh Phiến muốn giành lại ipad.
“Anh muốn nghe.”
Bàn tay lớn của Hạng Chí Viễn nặng nề đè trên ipad, vững như núi.
“Bệnh thần kinh, điên khùng, ma quỷ.” Giang Ninh Phiến quang đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tổng kết ra ba từ mà chẳng cần nghĩ ngợi.