Giang Ninh Phiến không muốn phản ứng lại anh, thế là chuyên chú ăn cơm.
Cơm hấp dẫn sự chú ý của cô hơn là anh.
Hạng Chí Viễn khó chịu.
“Để tôi đút em.”
Hạng Chí Viễn giật lấy cái muỗng từ tay cô, động tác giống như ăn cướp khiến cho Giang Ninh Phiến không ưa nhíu mày, vừa định mở miệng đã bị giọng nói trong tivi hấp dẫn sự chú ý.
“Hôm qua và hôm qua đều là ngày cả đời khó quên đối với tất cả gia đình tại tiểu khu Lục Đảo của Thành phố S, bởi vì vào hai ngày này, cả một tiểu khu bị điên cuồng giam lỏng hai ngày, được gọi là “35 giờ hắc ám”.”
“35 giờ hắc ám.”
Giang Ninh Phiến không nhịn được nhìn qua phía tivi, chỉ thấy phóng viên trên màn ảnh đang phỏng vấn các hộ gia đình của tiểu khu Lục Đảo trong đồn cảnh sát, các hộ gia đình mồm năm miệng mười...
“Những người đó quá điên cuồng rồi, cưỡng ép mấy ngàn con tin, cũng trông giữ tất cả các cửa ra vào tiểu khu, chỉ được phép đi vào, không cho phép đi ra.”
“Bọn họ còn tự ý xông vào nhà tôi, lật tung nhà lên thành một mớ hỗn độn, không biết muốn tìm thứ gì.”
“Loại hành vi này thật sự khiến người ta tức lộn ruột, hiện nay là xã hội pháp trị, sao có thể có chuyện như thế?”
“Đứa con gái 5 tuổi của tôi đều bị dọa sợ, những tên kia thật sự không phải là người, là cầm thú, toàn bộ nên bị bắt đi xử bắn!”
“...”
Giang Ninh Phiến biết rằng An Vũ Dương âm thầm dùng quan hệ để các hộ gia đình trong tiểu khu đến cục cảnh sát làm chứng, sau đó đốt cả đống nhà ở.
Không tổn thương dù một mạng sống.
Thủ đoạn rất nhu hòa, giống như An Vũ Dương mà cô biết ngày trước.
Nhưng An Vũ Dương của bây giờ, cô đã nhìn không thấu...
“Loại tin tức này mà em cũng có hứng thú?”
Hạng Chí Viễn theo tầm mắt say sưa của cô, liếc nhìn ti vi một cái.
“Không có.”
Giang Ninh Phiến nhanh chóng phản bác, muốn cướp lại cái muỗng trong tay anh.
Tay Hạng Chí Viễn nắm chặt chuôi muỗng, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Tiêm Tiêm, nếu không phải vừa rồi trên tivi phát chính là tin tức pháp trị, tôi còn tưởng rằng em đang em người tình của mình đấy.”
“Không hiểu anh đang nói nhăng nói cuội gì đó.” Giang Ninh Phiến phản ứng lạnh nhạt: “Đưa cái muỗng cho tôi.”
“Hoặc là em đang nhớ đến người tình của em?”
Hạng Chí Viễn không chịu buông tha.
Anh không bỏ qua vẻ buồn bã mất mát vừa thoáng qua trong mắt cô.
Giang Ninh Phiến không chịu nổi chứng đa nghi của Hạng Chí Viễn thế này, cô nào có biểu hiện như đang suy nghĩ tới người tình.
“Hạng Chí Viễn, nếu như anh đa nghi như vậy, thế thì cứ đuổi tôi ra ngoài, tôi cảm ơn cả nhà anh” Cô lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Hạng Chí Viễn lạnh lùng, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Cả nhà tôi đều đã chết hết.”
“...”
Giang Ninh Phiến sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía đôi mắt ảm đạm của anh, không tự chủ ảo não vì mình lỡ lời.
“Sau này nói chuyện với tôi đừng nên lôi cả nhà vào.”
Hạng Chí Viễn bá đạo nói, không trách cứ cô, đưa tay bưng chén đến trước mặt cô, múc một muỗng canh đút cho cô.
“...”
Đáy lòng Giang Ninh Phiến mơ hồ có chút áy náy, không kìm được thuận theo anh, cúi đầu uống nước canh.
Cô cúi đầu, tầm mắt lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn mặt hồ ly trên ngón trỏ của anh.
Anh lại đeo chiếc nhẫn này lên tay.
“Anh tìm được chiếc nhẫn này ở đâu?” Giang Ninh Phiến cố ra vẻ mờ mịt hỏi.
Nghe cô hỏi vậy, động tác múc canh của Hạng Chí Viễn ngừng một lát, con ngươi sẫm màu phản chiếu khuôn mặt của cô, trên gương mặt diêm dúa không nhìn ra vẻ vui giận.
Qua rất lâu, đột nhiên Hạng Chí Viễn bắt đầu mở miệng nói, tựa như kể chuyện...
“Em muốn rời khỏi tôi, sống một cuộc sống tự do, cho nên thừa dịp tôi đi súc ruột không ai quản, em chạy trốn. Nhưng em chưa trốn bao xa đã bị người ta bắt cóc, chắc hẳn là kẻ thù của tôi. Bọn họ mang em tới tiểu khu Lục Đảo nhốt lại, chiếc nhẫn trên người em đã rơi vào lúc đó, sau đó em bị...”