Mái tóc dài của cô càng được cắt tỉa, hình ảnh càng trùng khớp với trong trí nhớ của anh...
Thật sự chỉ là người có tương tự, vật có giống nhau ư?
“Không sao.”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến đột ngột mở miệng.
“Cậu Hạng, cái gì không sao?” Cô Minh Thành nghe không hiểu.
Hạng Chí Viễn im lặng, không nói tiếng nào.
Không sao.
Thật sự không sao, coi như chỉ là giống nhau, anh cũng sẽ chế tạo cô thành bản sao hoàn mỹ nhất, trước khi tìm thấy người trong trí nhớ... người phụ nữ Giang Ninh Phiến này chính là an ủi của anh.1
Giang Ninh Phiến ngồi ở trong phòng bao, trơ mắt nhìn tóc của mình từ từ biến thành ngắn.
Mặc dù vẫn còn dài, nhưng đã ngắn hơn lúc trước rất nhiều...
Cô không rõ người đàn ông Hạng Chí Viễn xấu xa này đang suy nghĩ gì, anh giống như đang tìm một người, suýt chút ngộ nhận cô. Nhưng đột nhiên anh lại tìm một đống người đến đo kích thước, cắt tỉa tóc dài của cô...
Cô hoàn toàn không rõ.
Tất cả hành động của người đàn ông này để cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu Hạng, tóc đã cắt tỉa xong, quần áo chúng tôi làm xong sẽ đưa đến biệt thự.” Một đám người hoàn thành xong thì đứng thành một hàng, cúi đầu báo cáo với Hạng Chí Viễn.
“Cô Minh Thành, dẫn người cút ra ngoài.”
Hạng Chí Viễn nói với Cô Minh Thành, đôi mắt đen lại nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến đi đến một bên trên ghế sô pha ngồi xuống, rõ ràng cảm giác được ánh mắt bén nhọn giống như lưỡi dao của Hạng Chí Viễn đang lăng trì mình từng dao từng dao...
Cô Minh Thành dẫn người đi với tốc độ nhanh nhất, trước khi đi còn bật ánh đèn đủ mọi màu sắc lên cho bọn họ.
Căn phòng bao lớn như vậy lập tức yên tĩnh trở lại.
Giang Ninh Phiến thấy Hạng Chí Viễn đi tới chỗ mình, bước chân của anh rất nặng nề, chậm rãi tiếp cận cô.
Từng bước một...
Loại cảm giác này thật sự là còn khó chịu hơn so với phanh thây xẻ thịt.
Giang Ninh Phiến ngửa mặt lên nhìn anh, tóc dài rơi trên vai.
“...”
“...”
Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn mái tóc đã cắt tỉa của cô, lồng ngực chấn động mạnh mẽ.
Quá giống.
Giang Ninh Phiến thật sự không cần tạo hình, đã chính là một bản sao hoàn mỹ... Thế này đủ để an ủi anh.
Nghĩ như vậy, Hạng Chí Viễn chợt cúi thấp đầu ngậm lấy môi của cô, phát tiết ra tất cả nỗi nhớ. Anh hung hăng cắn mở đôi môi đóng chặt, cưỡng ép hôn vào, thưởng thức vị ngọt của cô.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ mở to mắt, không nghĩ tới đột nhiên anh lại thế này, hai tay cố gắng đẩy lồng ngực của anh ra: “Anh làm gì vậy? Đây là quán bar, đang ở bên ngoài!”
Cô chán ghét anh đụng vào mình.
“Câu nói này của cô quá ngây thơ, không phải quán bar là nơi làm chuyện này sao?”
Hạng Chí Viễn không đứng đắn cong môi, môi lại áp lên lần nữa, trằn trọc mút cắn. Anh vừa chặn sau phần gáy để cô không thể động đậy, vừa nắm lấy áo sơmi dùng sức ném ra bên ngoài, áp đảo vòng eo nhỏ của cô dưới ghế sô pha thật dài.
“Đừng… “
Giang Ninh Phiến chống lại đẩy anh ra, người bị anh lật qua, trên mông hung hăng trúng một chưởng.
Đau đến không thể đau hơn.
“Giang Ninh Phiến, cô thử không nghe lời xem!”
Giữa lông mày Hạng Chí Viễn đã nhiễm lên sự tức giận, xoay người cô qua hôn lên mặt cô, từng nụ hôn hung dữ rơi xuống...
Từ trước đến nay anh không có tính nhẫn nại với phụ nữ, vả lại không có một người phụ nữ nào khó chơi trên giường như Giang Ninh Phiến.
“Tôi... Đừng... Ưm.”
Giang Ninh Phiến ra sức chống cự, nắm chặt váy trên người, không cho anh đạt được.
Dù cô có nói với chính mình một trăm lần phải nhịn phải nhịn, cơ thể lại kháng cự thành thật nhất, Cô không chịu được anh đụng vào mình, cho dù là một ngón tay.
“Bốp… “
Trên mông lại bị đánh một cái.
Cô từ chối đã triệt để chọc giận Hạng Chí Viễn.