“Anh có biết rằng anh ấy luôn miệng gọi Tiêm Tiêm, gọi đến mức làm tôi buồn nôn. Tôi lại chẳng phải là Tiêm Tiêm, mấy lần anh ta gọi như thế suýt chút nữa tôi không kịp phản ứng lại.”
“...”
Hạng Chí Viễn trợn tròn mắt, anh nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Nhưng anh ta vẫn tin tưởng cô mà, không phải sao?” An Vũ Dương xoa bóp vai giúp cô rồi cảm thán.
“Đó là do anh ta ngu ngốc thôi, chẳng qua là lúc nhỏ tôi nghe Tiêm Tiêm nhắc đến chuyện bọn họ gặp nhau nên nói bừa một chút, anh ta đã tin điều đó.”
Dường như Giang Ninh Phiến cảm thấy rất buồn cười nên đã cười thành tiếng, cô quay người lại ngước mắt nhìn An Vũ Dương, ngón tay thanh mảnh chỉ vào đầu mình: “Anh nói xem có phải IQ của anh ta rất thấp không? Như vậy mà cũng tin được. Xin đấy, chỉ cần là bạn của Tiêm Tiêm thì đều biết rằng cô ấy đã từng gặp một người anh trai câm điếc…thật ngu xuẩn mà.”
Cô cười một cách vô cùng vui vẻ, giống như đó là một chuyện vô cùng buồn cười.
“...”
Hạng Chí Viễn đứng ở ngoài cửa, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Đây là lần mà anh thấy cô cười thoải mái nhất, cười đẹp đến nỗi chói mắt.
Anh nghĩ.
Cả đời này của anh có lẽ cũng không bao giờ quên được nụ cười này của cô, nụ cười mang theo sự châm biếm, giễu cợt và cả khinh bỉ.
Nghe thấy tiếng cười của cô, vẻ mặt của An Vũ Dương cũng sững lại, trong mắt anh ta hiện lên tia xót xa, nhưng rồi sau đó lại phối hợp với cô mà nói: “Dù sao thì mọi chuyện đã đến lúc phải kết thúc rồi, chỉ cần Hạng Chí Viễn nhận tội, cũng coi như là cô đã không hy sinh vô ích.”
“...”
Đôi tay bị còng lại của Hạng Chí Viễn nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Tôi đã phải hy sinh rất nhiều đấy.”
Giang Ninh Phiến đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến trước mặt của An Vũ Dương. Đôi tay trắng nõn nà của cô mập mờ quấn quanh cổ anh ta, nhón chân lên, môi gần như chạm vào anh ta, giọng nói đầy dụ dỗ: “An Vũ Dương, vì anh mà tôi mới đồng ý nằm vùng như vậy, liệu anh có chê cơ thể tôi đã không còn sạch sẽ không?”. ngôn tình hài
Cô hỏi.
Môi của cô đưa đến trước mặt của An Vũ Dương, hơi thở phảng phất, đầu ngón tay cô áp lên da trên cổ anh ta.
Đôi mắt của An Vũ Dương hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi anh ta hơi hé mở: “Không, tất, tất nhiên là không, không bao giờ.”
Anh ta lắp bắp.
Khuôn mặt ôn hòa của anh ta không khỏi đỏ bừng cả lên.
“Sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?” Giang Ninh Phiến hỏi một cách bất đắc dĩ, ngón tay mảnh khảnh trượt khỏi vai anh ta, vuốt ve một cách mơ hồ, đưa tay ra túm lấy cà vạt của anh ta: “Tôi làm vậy là vì anh, nhưng phải ra sức diễn yêu Hạng Chí Viễn như thế nào, bất lực như thế nào. Nếu như anh ghét bỏ tôi thì tôi thực sự đã hy sinh vô ích rồi.”
“Không, không đâu, tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ, ghét bỏ cô.” An Vũ Dương không thể khống chế được mà lại nói lắp bắp.
“Rõ ràng là anh ghét bỏ tôi, nếu không thì sao lại nói lắp.”
Giang Ninh Phiến tán tỉnh kiểu hờn dỗi.
“Tôi, tôi không có, cô rất đẹp, thực sự rất đẹp, thật đấy.” An Vũ Dương càng muốn giải thích thì lại càng nói lắp.
“Tôi còn lâu mới tin.”
Giang Ninh Phiến hờn dỗi, buông tay đang nắm lấy tay anh ta ra.
Nghe vậy, đột nhiên An Vũ Dương nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, tìm vị trí tốt nhất, cúi đầu hôn lên môi cô…
“...”
Giang Ninh Phiến chấn động mà mở to mắt, cố gắng đấu tranh trong đầu nhưng nghĩ rồi lại thôi.
An Vũ Dương hôn cô, nụ hôn mang theo sự khẩn trương, trăn trở.
“Ầm.”
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.
“Buông cô ấy ra!”
Một tiếng hét vang vọng khắp căn phòng.
Giang Ninh Phiến quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy Hạng Chí Viễn đang đứng trước cửa, vẻ mặt của anh trở nên u ám, đôi mắt như thoát ra từ địa ngục, u ám và đáng sợ…
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt mịt mờ.
Giang Ninh Phiến đẩy An Vũ Dương ra một cách hoảng loạn, lúng túng nhìn anh: “Hạng Chí Viễn, sao anh lại ở đây.”