Xung quanh có nhiều súng như vậy, dù cô có bản lĩnh cũng tránh không khỏi đạn.
“...”
Giang Ninh Phiến đành phải tùy ý bọn họ giải mình đi.
Cô cược sai rồi?
Hạng Chí Viễn tìm người kia vốn không phải vì tình? Không có tình... Nhưng làm sao lại quý trọng tấm kẹp sách và giấy vẽ như vậy.
“Chị Phiến...”
Nhìn Giang Ninh Phiến bị đẩy đi khập khiễng, Cô Minh Thành gấp đến độ vò đầu, sau đó vội vàng chạy vào biệt thự, chạy tới ban công.
“Cậu Hạng.” Cô Minh Thành nhanh chân chạy đến ban công, đứng vững sau lưng Hạng Chí Viễn, mặt mũi đầy nóng nảy.
“Cậu muốn cầu xin cho cô ta sao?”
Hạng Chí Viễn xoay người, sự căng thẳng trong mắt Cô Minh Thành càng thêm chọc giận anh, giận quá thành cười, vô cùng lạnh lẽo: “Bây giờ cậu có muốn cô ta cũng vô dụng, bởi vì mạng của cô ta... Tôi chắc chắn phải có được!”
Nói xong, vẻ mặt Hạng Chí Viễn âm trầm đi qua bên cạnh anh ta, lưu lại bóng nghiêng dài.
Cô Minh Thành càng gấp hơn: “Cậu Hạng, có lẽ chị Phiến thực sự là người anh muốn tìm, không phải người phụ nữ nào cũng đê tiện như Thời Bích Sương vậy đâu.”
Nghe thế, Hạng Chí Viễn dừng chân lại, trong mắt càng thêm vẻ lo lắng.
“...” . truyện ngôn tình
Cô Minh Thành lập tức hiểu mình lại phạm vào một kiêng kị.
Ước chừng hơn một năm trước, bên cạnh cậu Hạng có một người phụ nữ tên là Thời Bích Sương.
Sau khi cậu Hạng chán ghét cô ta, không chút thương tiếc đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hạng, Thời Bích Sương lại đột nhiên lấy ra một chiếc chuông vàng dây tím, còn nói mình đã mất đi trí nhớ lúc còn bé.
Cậu Hạng tin là thật, cưng chiều Thời Bích Sương đủ kiểu...
Đến cuối cùng mới phát hiện chỉ là giả dối, hóa ra Thời Bích Sương nhìn lén tranh của cậu Hạng, mới phỏng chế ra một chiếc chuông gần giống thế.
Lúc đó là lúc cậu Hạng âm trầm nhất, ngay cả đàn em bước đi lên tiếng cũng sẽ bị phạt bị đuổi.
Không cần phải nói, nhất định biểu hiện hôm nay của Giang Ninh Phiến làm cậu Hạng nghĩ đến người phụ nữ đê tiện Thời Bích Sương kia...
“Yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta ngay lập tức.” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nở nụ cười, ánh mắt cười yếu ớt lộ ra gian xảo, vô cùng lạnh lẽo: “Tôi sẽ từ từ chơi chết cô ta.”
Tất cả người lừa gạt anh, cũng phải có can đảm để trả giá đắt.
Nhất là mấy con đàn bà đê tiện lấy danh nghĩa Tiêm Tiêm lừa gạt anh, anh sẽ không bỏ qua cho một ai cả!
“...”
Cô Minh Thành khiếp sợ nhìn bóng lưng Hạng Chí Viễn đi xa, có phải anh ta lại làm trở ngại chứ không giúp được gì rồi không?
Kết quả khi chọc giận cậu Hạng, càng chết thảm hơn so với vừa rồi.
Hành lang sâu thẳm không tiếp xúc được ánh nắng, bóng tối nặng nề, đàn em mặc đồng phục chia hai nhóm im lặng mở đường, đứng ở một cửa phòng.
“Cậu Hạng.”
Một đám đàn em đứng chắp tay, cúi đầu với người tới: “Cô Giang đang ở bên trong, đã ngây người năm tiếng.”
Hạng Chí Viễn bước chân về phía cửa, khuôn mặt yêu nghiệt đầy âm u, lộ ra giọng nói mê hoặc. Anh tự tay nới lỏng chiếc nhẫn đen trên ngón trỏ, lại đeo vào lần nữa.
Trên mặt nhẫn điêu khắc một đầu hồ ly màu đen, ánh mắt sắc bén ngang ngược.
Dừng lại một lát, Hạng Chí Viễn bước chân đi vào, gian phòng trống rỗng ngay cả ghế dựa cũng không có, chỉ có bốn vách tường trắng thuần.
Anh lạnh nhạt đảo qua, Giang Ninh Phiến đang ngồi giữa một mặt tường, dựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy hai chân, cúi đầu nhỏ, tóc dài rủ xuống, che khuôn mặt cô không nhìn thấy rõ.
Từ xa nhìn lại, là một người phụ nữ yếu đuối vô hại như vậy.
Anh chợt nhớ tới Cô Minh Thành nói, có lẽ người phụ nữ này cũng không phải đang gạt người...
Cô thực sự rất giống Tiêm Tiêm.
Anh vẫn cảm thấy như vậy.
Trong mắt có chút vừa ngơ ngẩn, Hạng Chí Viễn đánh vỡ suy nghĩ của mình, nếu quả thật dễ dàng như vậy thì mười năm nay anh đã tìm thấy cô.