Độ cao của thân hình hai người như vực cao vạn trượng.
Giang Ninh Phiến trên lưng anh, yên lặng nhìn bờ vai rộng rãi ấy, mỗi một bước đi của anh khiến cho cô cảm thấy mình như bị lăng trì.
“Tiêm Tiêm, gọi tôi một tiếng anh trai câm điếc.”
Hạng Chí Viễn cõng cô trên lưng, nói.
“Sao đột nhiên muốn tôi gọi...”
“Tôi muốn nghe.”
“...”
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, che đậy đi sự tuyệt vọng, sau đó dịu dàng gọi: “Anh trai câm điếc, anh trai câm điếc... anh muốn nghe bao nhiêu lần tôi cũng gọi cho anh nghe.”
Hạng Chí Viễn cõng cô đi về phía trước.
Cơn gió gào thét như thoi, trút bên tai anh, mang đến cảm giác nhoi nhói.
“Tiêm Tiêm, tôi muốn cõng em tiếp tục đi về phía trước như vậy.” Đột nhiên anh nói.
“...”
Giang Ninh Phiến nghe vậy thì đứng hình, nhắm đôi mắt ướt nhòe lại.
Anh đã tổn thương nhiều rồi.
Không nên tổn thương vì cô nữa.
Tha thứ cho cô, cô vẽ ra một con đường cho anh, một con đường quay về nơi bắt đầu, làm lại từ đầu...
“Em muốn không?”
Hạng Chí Viễn nghiêng mặt qua vẻ mặt thanh tú thêm phần diêm dúa lẳng lơ, ánh mắt phản chiếu tình cảm nồng nàn, hỏi cô.