Phản ứng đầu tiên khi Cô Minh Thành tỉnh dậy chính là chửi tục, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hạng Chí Viễn, anh ta vội vàng đứng lên, đưa tay lau nước trên mặt cúi đầu: “Cậu Hạng.”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Chuyện gì vậy?”
“Vừa ra khỏi thang máy, tôi bị một người ăn mặc kỳ quái quật ngã.” Cô Minh Thành túm lấy mái tóc ngắn bạch kim của mình: “Chắc là kẻ thù của bang phái nào đó đến gây sự, không thì sao lại quấn kín mít như vậy, vừa quàng khăn, vừa đội mũ, vừa đeo kính râm.”
Cô Minh Thành không để tâm.
Dù sao, mỗi ngày đánh nhau chửi nhau cũng coi như là thả lỏng cơ bắp.
Hạng Chí Viễn nhìn Cô Minh Thành ướt như chuột lột, giọng nói càng ngày càng trở nên ảm đạm: “Tiêm Tiêm thì sao?”
Ai quan tâm là bị người nào đánh chứ.
Thứ anh muốn là tung tích của Giang Ninh Phiến!
“Chúng tôi đang định tìm đây.” Mặt mày Cô Minh Thành khổ sở nói: “Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy, nơi định vị GPS hiển thị chính là trong khu chung cư này, có điều trên, dưới, xung quanh khu này có rất nhiều tầng, nhưng cậu Hạng yên tâm, tôi đã cử người dùng thiết bị tân tiến nhất để tìm nhẫn, tìm được nhẫn là có thể tìm được chị Phiến...”
“Bốp!”
Hạng Chí Viễn nhấc chân đá về phía anh ta một cái, sương mù trong mắt bao trùm lấy tất cả, giọng nói lạnh như băng: “Hôm nay tôi không gặp được Tiêm Tiêm thì đồ phế vật như cậu tự sát đi!”
Tìm không thấy người mà còn bị đánh bất tỉnh trong thang máy, quá xấu hổ.
“Vâng, cậu Hạng.” Cô Minh Thành bị đá, suýt chút nữa thì ngã xuống, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhúm lại như quả mướp đắng: “Vậy cậu Hạng, hay chúng ta vào phòng giám sát xem thử xem?
“Cậu Hạng, tìm được rồi!”
Một giọng nói vui mừng vang lên.
Hạng Chí Viễn lạnh mặt quay đi, vài đàn em khó khăn nhấc dụng cụ chính xác và nặng nề đi qua, một đàn em trong số đó đang nâng thứ gì đó bằng cả hai tay lên...
Trong tay anh ta có một chiếc nhẫn màu mực, khắc hình đầu hồ ly vô cùng tinh xảo.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lập tức trở nên lạnh lẽo, giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn, dùng đầu ngón tay vuốt chiếc nhẫn, sau đó sắc mặt càng lạnh hơn: “Tìm thấy nó ở đâu?”
“...”
Mấy đàn em lập tức im lặng.
“Bị câm rồi à?” Hạng Chí Viễn nhướng mắt, ánh mắt giống như một lưỡi dao, đâm vào đám người nọ, khiến họ bầm tím khắp người.
“Tìm, tìm, tìm thấy trong thùng rác ở đại sảnh đằng kia.” Có đàn em sợ đến nỗi nói năng lắp bắp, vừa nói vừa lùi lại để tránh bị đánh.
Thùng... rác!
Mặt Hạng Chí Viễn lập tức xanh mét, một tay nắm chặt chiếc nhẫn.
Cô đã ném chiếc nhẫn của anh vào thùng rác...
Tiêm Tiêm.
Em vứt một lần còn chưa đủ, còn định vứt thêm lần thứ hai! Cô coi anh là gì! Anh đến đây để chà đạp cô sao?
“Cậu Hạng...” Cô Minh Thành chân chó đưa khăn giấy ra cho anh.
Hạng Chí Viễn cầm lấy khăn giấy, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của anh ta, tức giận đánh anh ta, dùng một chân đá văng Cô Minh Thành đi, ánh mắt ảm đạm, toàn thân toát ra không khí u ám: “Tới phòng giám sát.”
Nắm chặt chiếc nhẫn, khuôn mặt của Hạng Chí Viễn chìm xuống đáy.
Tiêm Tiêm.
Đừng để anh tìm được em, nếu không, anh nhất định sẽ cho em biết cái giá của việc chưa được cho phép mà đã bỏ đi!
“Vâng, cậu Hạng, đi bên này.” Cô Minh Thành lau mặt, đi lên trước, người vẫn còn ướt sũng.
Trong phòng giám sát.
Đám đàn em đứng ngay ngắn khắp phòng, Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, lấy khăn giấy lau nhẫn.
Lau đi lau lại, như thể cho dù lau thế nào cũng không thể lau sạch được.
Vài nhân viên bảo vệ trực ban đứng xung quanh sợ đến nỗi run bần bật: “Hệ thống bị trục trặc, tất cả máy quay giám sát của tiểu khu trong hai ngày qua đều không được ghi lại...”
Nghe vậy, động tác lau nhẫn của Hạng Chí Viễn dừng lại, khuôn mặt yêu mị càng thêm ảm đạm.