Hiện tại anh đang công khai đứng, giẫm lên bậc thềm lát đá cẩm thạch ở bên cạnh bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống cô.
Mái tóc dài của cô ướt một nửa, dính sát vào làn da trắng nõn như ngọc, dòng nước chảy xuống xung quanh cơ thể cô, đường cong mê người lúc ẩn lúc hiện trong nước, tản ra lực hấp dẫn vô tận.
Yết hầu của Hạng Chí Viễn đã siết chặt lại.
“Sao lại là anh?”
Giang Ninh Phiến định vùi cơ thể mình vào trong nước, nhưng cô đói đến cực hạn, thực sự không còn chút sức lực nào.
“Sao không phải là tôi?”
Khuôn mặt của anh trước sau như một, âm u yêu nghiệt, đôi mắt u ám mà kiêu ngạo cụp xuống liếc nhìn cô, trên tay trái đang cầm một cái bát nhỏ.
Là cháo.
Vẫn còn bốc hơi nóng.
“Chuyện nhỏ như việc bưng cháo cũng cần cậu Hạng tự mình mang đến sao?” Giang Ninh Phiến cau mày lại.
“Chuyện thân mật như đút cháo, sao có thể nhờ người khác làm hộ được.” Hạng Chí Viễn đi đến bên cạnh bồn tắm rồi ngồi xuống. Anh mặc quần dài nhưng lại bỏ đôi chân thẳng tắp vào trong nước.
Nước ngấm ướt ống quần anh.
“Anh đút cháo ư?” Có phải cô nghe lầm rồi không? Trước đây người nhốt cô lại, giam cầm và bỏ đói cô là ai?
“Ăn.”
Hạng Chí Viễn lạnh nhạt thốt ra một chữ, một tay cầm bát cháo, một tay cầm thìa múc cháo lên đưa đến bên môi cô.
“Đây được coi là đánh một cái tát rồi cho một quả táo à?” Giang Ninh Phiến không ăn, cô chỉ cười khẩy và hỏi lại một cách châm biếm.
Hạng Chí Viễn từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm vào cô, cánh tay khựng lại ở chỗ đó, giọng nói uy hiếp rất lạnh lùng: “Cô có thể chọn không ăn.”
Vậy thì sẽ đói mãi mãi.
Giang Ninh Phiến trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên cô nhớ đến một câu nói ma quỷ trước đây của anh.
“Giang Ninh Phiến, đây là quy tắc mà tôi dạy cho cô. Khi tôi muốn bỏ đói một người, cô tuyệt đối không thể nuốt vào một hạt cơm!”
Đồng nghĩa, khi anh muốn cô ăn thì cô không thể chọn không ăn.
Nếu không anh sẽ không xem cô là con người.
Đây chính là Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến là người có tính nhẫn nại rất cao, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, từ từ há miệng ra.
Hạng Chí Viễn đút cháo vào trong miệng của cô: “Giờ đã biết ngoan rồi?”
“Biết ngoan rồi.”
“Giỏi lắm, há miệng.”
Giang Ninh Phiến đứng trong bồn tắm lớn, một mệnh lệnh một động tác, há miệng nuốt từng miếng cháo mà anh đút xuống, giống như một con mèo con bị đánh đến mức sợ hãi nên đã bị thuần hóa.
Chỉ có cô biết, cô càng ép bản thân mình nhịn thì thù hận đối với anh càng nhiều thêm.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, cô sẽ trả hết tất cả oán hận của mình lên đầu anh...
“Tại sao cậu Hạng chịu tha cho tôi?” Cô hỏi một cách yếu ớt.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn nghiêm nghị: “Tôi cho phép cô hỏi tại sao à?”
Một người giống hệt với người phụ nữ trong trí nhớ của anh, đương nhiên anh không thể để cô đói chết.
Đói chết rồi, anh phải tìm một bản sao có mức độ tương đồng khá cao ở đâu...1
“Cậu Hạng không cho hỏi thì tôi không hỏi là được.” Giang Ninh Phiến không hỏi thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn nuốt từng miếng cháo mà anh đút xuống.
“Ngoan thật.” Thấy cô ngoan ngoãn thuần phục như thế, Hạng Chí Viễn kiêu ngạo nhướng mày: “Tôi đã nói rồi. Thuần hóa một con mèo hoang không phải chuyện khó.”1
“Vâng, cậu Hạng nói cái gì cũng đúng.” Giang Ninh Phiến nói hùa theo, tiếp tục ăn cháo mà anh đút sang.
“Dẹp bỏ sự khinh thường trong mắt cô đi. Tôi sẽ càng tin tưởng sự trung thành của cô hơn.”
“Biết rồi, cậu Hạng.”
“Giỏi lắm.”
Hạng Chí Viễn nhướng mày một cách hài lòng, ngồi bên cạnh bồn tắm, hai chân đang buông trong nước, đút cô ăn từng muỗng từng muỗng cháo. Tư thế gần như là cưng chiều, dường như người rót bát canh nóng hổi vào người cô khi trước không phải anh.
Vui buồn thất thường.
Biến thái đến đáng sợ.
Hơi nước đang bốc lên xung quanh hai người.
Rất nhiều sương mù bốc lên trên khuôn mặt Giang Ninh Phiến, khuôn mặt vốn trắng bệch đã có chút hồng hào, khiến cô trông nhiều sức sống hơn. Mái tóc dài ướt sũng dính vào bên cạnh gò má, vừa gợi cảm vừa tự nhiên.