“Cô muốn đi tìm Hạng Chí Viễn sao?”
Sắc mặt An Vũ Dương có chút tái nhợt.
“Anh ấy có quyền được biết...”
“Vì đứa nhỏ, mà cô chấp nhận cùng một chỗ với anh ta ư?”
“Có lẽ đây là gợi ý của chị gái dành cho tôi, sự ra đời của đứa nhỏ này là để hóa giải thù hận.” Giang Ninh Phiến vội vàng nói, sau đó liều lĩnh chạy ra ngoài.
Ngay lúc này, đầu cô đã không tỉnh táo.
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, chỉ có thể nghĩ đến cuối cùng giữa cô và Hạng Chí Viễn không chỉ còn thù hận, mà còn nhiều hơn thế.
“...”
An Vũ Dương rất muốn gọi cô lại, suy nghĩ vẫn là nhịn xuống.
Anh ta không đành lòng để cô cứ đi theo tính toán của anh ta, không sao cả, anh ta có thể làm hoa baby cả đời này.
“...”
Giang Ninh Phiến vội vàng chạy.
Cô không dám để bản thân suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Cô sợ nếu cô suy nghĩ thêm sẽ không còn niềm xúc động này.
Cô muốn đi tìm Hạng Chí Viễn để nói cho anh biết cô đang mang thai đứa con của anh, nói cho anh biết rốt cuộc cô cũng đã mang thai rồi.
Chắc chắn anh sẽ rất vui.
Anh muốn có một đứa con đến vậy mà...
Giang Ninh Phiến chạy như điên ở hành lang, khi đi ngang qua một căn phòng chỉ thấy chú tài xế đang an ủi mẹ cô, cô vội vàng xông vào nói: “Chú, chìa khóa xe, cho cháu mượn chìa khóa xe.”
“Hả? Có chuyện gì vậy?” Tài xế không hiểu gì đưa chìa khóa xe cho cô.
Giang Ninh Phiến cũng không giải thích, cầm chìa khóa xe bỏ chạy.
Hạ Tư Duệ thấy thế ngay cả tức giận cũng không thèm để ý, vội vàng lớn tiếng hô: “Đứa nhóc thối này, cô đang mang thai còn dám chạy như vậy...”
Cô có biết phụ nữ mang thai nên làm gì không.
Giang Ninh Phiến không quan tâm, cô dựa vào niềm xúc động này mà liều mạng chạy về phía trước, xuyên qua những người qua lại trong bệnh viện.
Hãy chờ cô.
Hạng Chí Viễn...
Giang Ninh Phiến lao ra khỏi bệnh viện, tìm được chiếc xe việt dã của An Vũ Dương, cô cắm chìa khóa xe vào nhanh chóng khởi động.
Một tay cô cầm vô lăng, một tay lấy điện thoại ra gọi.
Bấm gọi một chuỗi số kiêu ngạo.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.” Trong điện thoại di động phát ra giọng nữ chết lặng.
“...”
Giang Ninh Phiến ném điện thoại sang bên cạnh, hai tay cầm vô lăng, nhấn ga, tăng tốc chạy băng băng trên đường.
Ngay cả số điện thoại di động cũng bị anh vô hiệu.
Cô chỉ nhớ số điện thoại di động của anh, số điện thoại của những người khác bên cạnh anh cô không nhớ.
Giang Ninh Phiến cắn môi, cô đánh vô lăng, lái xe về hướng khác.
Khách sạn Đế Quốc.
Khách sạn đủ tư cách để nhà họ Hạng tổ chức tiệc chào đón không khách sạn nào khác ngoài khách sạn Đế Quốc.
Giang Ninh Phiến lái xe đến khách sạn Đế quốc, chỉ thấy có một nhóm người đang thu dọn hộp pháo hoa, tàn dư pháo nổ ở trước cửa khách sạn...
Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Đủ để thấy nơi đây náo nhiệt biết bao.
Giang Ninh Phiến xông vào khách sạn, không để ý đến sự xa hoa của khách sạn, cô ngăn một người đàn ông mang bảng hiệu “Quản lý đại sảnh” lại, vội vàng hỏi: “Hạng Chí Viễn đâu, tôi tìm Hạng Chí Viễn.”
“Không phải cô là vợ sắp cưới của cậu Hạng sao?”
Quản lý đại sảnh đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: “Nghe nói là cô hại cậu Hạng phải ngồi tù? Có chuyện gì vậy?”
Quản lý mang vẻ mặt hóng hớt hỏi.
“Tôi tìm anh ấy, anh ấy đâu rồi?”
“Bay sang Thái Lan rồi, từ sân bay Thành Đông.” Quản lý đại sảnh còn muốn tiếp tục hóng chuyện nhưng Giang Ninh Phiến đã quay đầu bỏ chạy. Phía sau truyền đến tiếng kêu của quản lý: “Cô có đi cũng không tìm được đâu, 4 giờ sáng bọn họ đã rời khỏi khách sạn rồi, tôi nghe nói là máy bay cất cánh đi Thái Lan lúc 5 giờ.”
“...”
Máy bay bay lúc 5 giờ sáng.
Nếu vậy thì bây giờ Hạng Chí Viễn đã ở Thái Lan rồi.
Bước chân của Giang Ninh Phiến dừng lại, cô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Cuối cùng, cô lái xe đến đường gần sân bay Thành Đông.