Giang Ninh Phiến giống như mất đi trọng lực, ngã ngồi xuống ghế mây, ngơ ngác nhìn cảnh hoang tàn hư ảo trong bức ảnh.
Cái từng là bệnh viện Đệ Nhất của thành phố S giờ không còn nữa.
Bên vệ đường xác người nằm la liệt, được phủ bằng vải trắng, còn chưa kịp dọn đi...
“Là do Hạng Chí Viễn làm.”
Giang Ninh Phiến nói không chút do dự, giọng nói run rẩy.
Ngoại trừ Hạng Chí Viễn, không ai lại đi làm điều này, cũng không ai dám làm...
“Hẳn là đang cảnh cáo cô, muốn cô quay về.”
An Vũ Dương nghe tiếng nói trong bản tin, hơi cụp mắt xuống, ôn hoà bình tĩnh nói.
“An Vũ Dương, không phải anh luôn muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ sao, tại sao lại tắt TV đi?” Cô ngây ngốc hỏi, hoàn toàn mất đi cảm giác ngon miệng.
“Cô đã quyết định rút lui, tôi không muốn cô thấy những thứ này nữa.”
An Vũ Dương nhướng mắt nhìn về phía cô, ánh nhìn không có tiêu điểm, khuôn mặt dịu dàng nhuốm một tia đau lòng.
“Những người này đều vì tôi mà chết, đúng không?”
Giang Ninh Phiến đờ đẫn nhìn vào màn hình TV, ngây ngốc hỏi.
Bệnh viện Đệ Nhất bị nổ tung.
Nhiều người thiệt mạng...
Hạng Chí Viễn thật sự đã dùng phương thức cực đoan như vậy để tìm cô về, sao anh có thể làm vậy, sao có thể cướp đi sinh mạng của nhiều người như vậy...
“Hạng Chí Viễn là người đã quen chém giết, nổi tiếng là tàn nhẫn, anh ta làm ra những chuyện này cũng không nằm ngoài suy đoán của tôi.” An Vũ Dương bình thản nói: “Vậy nên tôi tính thu lưới.”
Chỉ có để Hạng Chí Viễn mãi mãi sống trong tù thì mọi người mới được bình yên.
Bao gồm cả Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến đảo mắt, trong lòng dấy lên một chút sợ hãi: “Đúng rồi hai giáo sư của tôi đang ở đâu?”
Nếu Hạng Chí Viễn ngay cả bệnh viện Đệ Nhất cũng cho nổ tung...
Thế thì...
Giang Ninh Phiến không dám tưởng tượng tiếp.
“..”
Sự im lặng của An Vũ Dương xác nhận phỏng đoán của Giang Ninh Phiên.
“Giáo sư Giang và những người khác...” Giang Ninh Phiên ngây người.
An Vũ Dương nhắm mắt lại, sau đó thành thật trả lời cô: “Buổi sáng tôi nhận được điện thoại, họ bị bắt rồi.”
Giang Ninh Phiến đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Không phải cô chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Địa Ngục Thiên, sống một cuộc sống đơn giản, tại sao ngay cả một tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thực hiện được?
Tại sao phải hy sinh nhiều sinh mệnh như vậy vì cô, vậy thì cô sẽ thành cái gì? Đao phủ giết người?
Không...
Cô không phải...
Cơ thể Giang Ninh Phiến bắt đầu cảm thấy lạnh, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, nhìn về phía An Vũ Dương, nói: “Điện thoại di động của anh được trang bị hệ thống chống theo dõi đúng không?”
“Cô muốn làm gì?” Khuôn mặt bình tĩnh như nước của An Vũ Dương bỗng hiện lên một tia nghi vấn.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Tôi không thể để cô quay lại lần nữa.” An Vũ Dương nghiêm túc nói.
Đối với nhiệm vụ lần này, cô đã phải chịu khổ rất nhiều, nếu tiếp tục cô sẽ không chịu đựng nổi. ngôn tình hài
“An Vũ Dương, đừng làm bộ nữa, không phải anh chỉ mong tôi thay anh làm nhiệm vụ sao?”
Giang Ninh Phiên cao giọng, đầy kích động, giật lấy điện thoại trên tay An Vũ Dương, bước ra ngoài.
“Ninh Phiến...”
An Vũ Dương còn chưa kịp ngăn cản, đôi mắt đầy quầng thâm thoáng hiện lên vẻ đau khổ, nhanh đến mức không ai bắt kịp.
Lòng bỗng quặn thắt.
An Vũ Dương ôm ngực, nặng nề cúi người xuống, như thể bị một ngọn núi đè nặng...
Giang Ninh Phiến cầm điện thoại của An Vũ Dương, đứng dưới gốc cây trong sân.
Bóng cây che đi tia nắng của mặt trời.
Một tia sáng bỗng rơi trên mặt đất...
Điện thoại di động của An Vũ Dương là điện thoại tùy chỉnh đặc biệt dành cho người mù, có đầy đủ trình giọng nói, Giang Ninh Phiến gõ hai lần vào màn hình điện thoại, ngay sau đó một dãy số hiện ra...