Xin lỗi, cô vẫn cứ thấy không ngon miệng.
“Em không thích những thứ này sao? Vậy em thích ăn món gì? Tôi sẽ làm cho em.”
“Tôi hỏi anh, vì sao lại tự tay nấu ăn vì tôi?” Không phải chỉ một bữa, mà là ngày nào anh cũng làm đủ ba bữa cơm vì cô, thỉnh thoảng còn có cả bữa ăn khuya.
“Các đầu bếp khác sẽ cho mì chính với những thứ không tốt cho sức khỏe.” Hạng Chí Viễn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi không thể để em ăn những thứ đó.”
Sau này Tiêm Tiêm của anh chỉ có thể ăn đồ anh tự nấu thì anh mới yên tâm.
“... Anh biết tôi không hỏi cái này.” Giang Ninh Phiến bất lực.
Hạng Chí Viễn đi tới ngồi xuống đối diện cô, một tên đàn em tiến lên mở chai rượu vang đỏ ra, rót vào trong ly thủy tinh trong suốt.
Hạng Chí Viễn giơ tay lên, mấy tên đàn em đứng ở một bên lập tức cúi đầu lùi ra cửa.
“Nghe đây, lời này tôi chỉ nói một lần thôi.”
Hạng Chí Viễn nghiêm nghị, cầm ly rượu lên lắc lắc.
Anh cầm ly một cách rất độc đáo, không nắm chặt chân ly mà cầm nghiêng toàn bộ ly, miệng ly hơi dốc xuống dưới, rượu vang đỏ khẽ lay động.
Tư thế nhìn tà đạo nhưng lại tao nhã lạ thường.
Giống như anh vậy.
“Tôi rửa tai lắng nghe.” Cô chờ anh nói tiếp đoạn sau.
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm.”
“Nếu như tôi không phải thì sao?” Giang Ninh Phiến cũng không hề bất ngờ trước đáp án này.
Anh thay đổi cách đối xử với cô từ lúc anh xác nhận cô là Tiêm Tiêm.
“Em đã chết trong tay tôi.” Hạng Chí Viễn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, con ngươi sẫm màu nhìn thẳng vào cô, mang theo ý cười, giọng điệu như nói chuyện đương nhiên: “Tôi không cho phép người khác lừa gạt tôi!”
“...”
Giang Ninh Phiến nắm chặt dao nĩa trong tay, dừng một chút rồi hỏi: “Rốt cuộc trước đây tôi từng làm gì?”
Rốt cuộc thì cô đã từng làm bao nhiêu chuyện ghê gớm mới có thể khiến cho Hạng Chí Viễn nhớ thương nhiều năm như vậy? Đến mức đến tận bây giờ, anh coi cô như người tàn phế mà chăm sóc.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn khẽ cười: “Tôi còn tưởng rằng em không tò mò gì về quá khứ không tốt đẹp của chúng ta.”
“Bây giờ tôi tò mò.”
Cô muốn biết hai người gặp nhau như thế nào, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô không có ấn tượng gì hết.
“Cộc cộc…”
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, một giọng nữ quen thuộc cắt ngang đối thoại của bọn họ: “Cô Giang, tôi đưa thuốc tới cho cô.”
Là Mục Thanh Linh.
An Vũ Dương bồi dưỡng ra những người có tính cách không giống nhau nhưng hiệu suất làm việc đều rất cao.
“Mời vào.” Giang Ninh Phiến lên tiếng.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Mục Thanh Linh mặc đồng phục y tá trắng tinh đi tới, nhìn thấy Hạng Chí Viễn và bàn đầy thức ăn thì rõ ràng có hơi sửng sốt. Sau đó cô ta đi đến bên cạnh Giang Ninh Phiến, đặt một bình thuốc xuống.
“Cô Giang, đây là thuốc giảm đau mà cô cần, nhưng đừng uống nhiều quá, mỗi lần hai viên là đủ rồi.” Mục Thanh Linh mỉm cười nói, lời nói mang theo ý sâu xa nhắc nhở cô.
“Đầu em còn đau sao?”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nhíu mày, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Giang Ninh Phiến, trực tiếp bế cô lên còn bản thân mình thì ngồi xuống rồi ôm cô ngồi ở trên đùi, duỗi tay xoa trán cô.
“Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.” Giang Ninh Phiến nghiêng đầu đi, né tránh tay anh.
Hạng Chí Viễn cũng không để ý, ánh mắt lạnh lùng trừng Mục Thanh Linh: “Đi nói với bác sĩ trưởng rằng nếu người phụ nữ của tôi lưu lại di chứng về sau thì xin mời ông ta chú ý kỹ an toàn của người thân.”
Từng chữ từng chữ một, uy hiếp trắng trợn như vậy mà anh lại nói đến đúng lý hợp tình, giống như toàn thế giới đều đáng phải chịu uy hiếp của anh.
Ngông cuồng, kiêu ngạo, không chịu bị trói buộc.
Người dám buông những lời như vậy ở bệnh viện, ngoại trừ Hạng Chí Viễn thì chỉ sợ không tìm được người thứ hai.