Nói xong, bỗng tay anh tăng thêm lực, Giang Ninh Phiến đau đến cau mày.
“Đau không?” Hạng Chí Viễn cười hỏi.
“Không đau.” Giang Ninh Phiến cười đáp: “Cậu Hạng chịu đụng tôi chính là may mắn của tôi.”
Hạng Chí Viễn hài lòng nhìn cô, cô thật sự là một người phụ nữ thông minh.
“...”
Giang Ninh Phiến cười, nhưng đôi môi của cô lại run lên vì vết đau trên cằm.
Cô hiểu rằng Hạng Chí Viễn làm vậy là đang muốn khiến các ông chủ của xã đoàn nhìn vào...
Mấy người đàn ông đó khi chứng kiến khuôn mặt bất mãn của Giang Ninh Phiến mà vẫn mỉm cười được, thì bọn họ hiểu rõ rằng lời vừa rồi của cô là đang nói cho họ nghe, cậu Hạng chịu mua hàng của họ chính là may mắn của bọn họ rồi.
Mọi người đều biết rõ bối cảnh thân phận và thế lực ngập trời của Hạng Chí Viễn.
Mấy người đàn ông bọn họ liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng đứng lên rót rượu như thể sợ rằng sẽ chậm trễ một giây: “Đương nhiên là bán rồi, cậu Hạng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Trên đường lan truyền một câu nói: “Người không muốn cúi đầu phục tùng thì đừng bao giờ giao thiệp với Hạng Chí Viễn.”
Nhìn thấy anh là một người đàn ông có thể tùy ý làm nhục một người phụ nữ như vậy, chắc hẳn anh là người không hề có nguyên tắc, không kiêng dè điều gì. Loại người như thế là khó đụng vào nhất.
“...”
Sau đó, Hạng Chí Viễn mới buông Giang Ninh Phiến ra, lắc ly rượu sâm banh trên tay nhưng vẫn không uống hết.
Đột nhiên, anh quay đầu lại nhìn Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ ngồi ở đó một cách trầm lặng, trên cằm cô có một vết ấn nhìn rất đau. Nhưng ngay cả sờ cô cũng không thèm sờ một cái, trên mặt vẫn thản nhiên mang theo nụ cười như thể bị anh bóp không đau chút nào...
Người phụ nữ này...
Hạng Chí Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm vào vết ấn ở trên cằm cô, lồng ngực bỗng cảm thấy không thoải mái.
“Đúng rồi, mấy người chúng tôi cũng chuẩn bị quà cho cậu Hạng.” Nhìn thấy Hạng Chí Viễn không vui vẻ lắm, Thường Cao Chính vội vàng bổ sung thêm một câu rồi mạnh mẽ vỗ tay.
Ngay khi tiếng vỗ tay vang lên, một vài người đẹp cao ráo mặc váy đồng phục đi về phía bên này, tất cả bọn họ đều nhìn Hạng Chí Viễn với ánh mắt đầy gợi tình, khuôn mặt nhẹ nhàng trong sáng, trang điểm rất tinh tế.
Mấy người đẹp đều diện áo sơ mi trắng rộng thùng thình nhưng lại không che giấu được chiếc quần lót ren bên trong.
Dưới áo sơ mi cũng không ngoại lệ, lộ ra đôi chân dài thẳng nhỏ nhắn lại trắng nõn.
“Cậu Hạng!”
Những người đẹp nở nụ cười ngọt ngào vô cùng xinh đẹp.
Giang Ninh Phiến nhìn mà ngạc nhiên, bây giờ mức độ “quà tặng” cao cấp đến thế ư. Tất cả đều là người mẫu, càng hiếm có hơn là khí chất, người đẹp chân dài.
Hạng Chí Viễn cuồng chân dài thực sự rất nổi danh.
Trên khắp đường phố đều biết điều này.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía Hạng Chí Viễn, chỉ thấy ánh mắt của Hạng Chí Viễn dừng trên người mấy người đẹp bọn họ, ánh mắt có chút sững sờ.
Xem ra Hạng Chí Viễn đang nhìn những người đẹp chân dài này đến mức bất động, tật cũ lại tái phát rồi.
Ok.
Hiện tại cô là người dư thừa, người sẽ cùng anh vi phạm vào điều cấm ở nơi thánh địa không cần phải là cô nữa, tạ ơn trời đất.
“Vậy tôi sẽ không làm phiền cậu Hạng “hưởng thụ” nữa.”
Giang Ninh Phiến thức thời được đứng lên khỏi lòng anh, cô khẽ mỉm cười rồi quay người rời đi.
Hạng Chí Viễn không ngăn cản.
Giang Ninh Phiến vừa đi khỏi, ngay lập tức những người đẹp cao gầy vây quanh đến bên Hạng Chí Viễn.
Giọng nói ngọt ngào, cười duyên liên tục...
Đàn ông, nên được gọi là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Giang Ninh Phiến vô cùng vui vẻ, cô không muốn nhìn nữa, sau đó cô hòa mình vào trong đám đông và nhìn mọi người khiêu vũ. Lúc này, âm nhạc là một điệu waltz nên mọi người đều bắt đầu nhảy một cách tao nhã.
Cô suy đoán rằng đây là một bữa tiệc nhảy múa tụ tập nhiều tổ chức.
Nhưng nó trông thật trang trọng và thượng lưu.
Đột nhiên, Giang Ninh Phiến ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng xen lẫn trong đống nước hoa nồng nặc...
An Vũ Dương?
Giang Ninh Phiến sửng sốt, cô ra sức ngửi, đó thực sự là mùi thơm của thảo dược.