Rất nhanh sau đó bắp chân của Hạng Chí Viễn đã bị chuột rút, không cách nào bơi lội được, cơ thể ở trong nước nổi lên chìm xuống mấy lần, nhưng anh không hề giãy giụa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu mực, vóc người cao ráo nhưng gầy gò, hai tay từ từ vươn ra theo sức nổi của mặt nước.
Hệt như một đôi cánh đen đang dang rộng.
Giang Ninh Phiến trơ mắt nhìn anh không giãy giụa, nhìn khuôn mặt tàn bạo dần dần chìm trong nước.
Cô biết tại sao anh không giãy giụa.
Bởi vì là do cô kéo anh xuống, thế nên anh cam tâm tình nguyện chết chìm. Tuy nhiên anh lại hết lần này đến lần khác không muốn trở về làm người bình thường.
Hạng Chí Viễn dần chìm xuống…
“...”
Đôi mắt đỏ hoe của Giang Ninh Phiến nhắm nghiền, cô cắn chặt môi, sau đó không để ý đến gì nữa mà bơi về phía anh.
Nhờ vào sức nổi của dòng nước, Giang Ninh Phiến có thể kéo Hạng Chí Viễn đang hôn mê vào bờ.
Cô để cho anh nằm thẳng dưới đất.
“Bốp.”
Giang Ninh Phiến nửa quỳ xuống bên cạnh, vỗ vỗ vào mặt anh: “Hạng Chí Viễn, tỉnh lại đi.”
Hạng Chí Viễn không có phản ứng, giống như mất đi tri giác.
Giang Ninh Phiến vội vàng nâng cằm anh lên, bắt chéo hai tay hồi phục tim phổi cho anh, ấn vài cái rồi cúi xuống làm hô hấp nhân tạo…
Những thứ này cô rất chuyên nghiệp.
Thấy anh không có phản ứng gì, Giang Ninh Phiến chợt thấy căng thẳng, không khỏi tăng thêm lực ấn xuống cơ thể anh, cúi đầu tiếp tục hô hấp nhân tạo.
Còn chưa chịu tỉnh.
Cô không để anh chìm trong nước quá lâu, không đến nỗi sẽ bất tỉnh thành như vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến bỗng nhiên nhớ đến khả năng chịu đựng đau đớn của anh, không khỏi ngừng việc hô hấp nhân tạo lại…
Tên cầm thú này muốn lợi dụng để sàm sỡ cô.
Thế là cô dứt khoát ngồi yên ở đó không động đậy.
Quả nhiên chỉ một lúc sau Hạng Chí Viễn đã đột ngột mở mắt ra, chăm chú nhìn thẳng vào cô, cười xấu xa, vẻ mặt đầy hưởng thụ: “Sao em không tiếp tục?”
Hóa ra hô hấp nhân tạo cũng có thể khuấy động ngọn lửa trong người anh.
“...”
Giang Ninh Phiến không nói gì, đứng lên định rời đi.
Cánh tay ướt đẫm của Hạng Chí Viễn chợt ôm lấy cơ thể cô.
Trời đất quay cuồng.
Anh dễ dàng đè cô dưới thân mình, cơ thể ướt sũng áp sát vào cô, không để lộ chút khoảng trống nào, cúi đầu ngậm lấy bờ môi của cô.
Một nụ hôn ướt át đúng nghĩa.
“Ưm… A…”
Giang Ninh Phiến gắng sức giãy giụa, đôi môi bị anh tách mở, mang theo ham muốn cưỡng chế dày đặc.
Hôn đi hôn lại.
Giang Ninh Phiến không chút thương xót thúc chân lên trên chân anh.
“Ư…”
Hạng Chí Viễn đau đến mức hừ nhẹ một tiếng, mồ hôi trên trán như hạt ngọc lập tức rỉ ra.
Anh vẫn liều mạng hôn cô, cho đến khi bờ môi cô sưng lên, cho đến khi cô bị hôn đến choáng váng, đã lười phản kháng lại…
Lúc này Hạng Chí Viễn mới buông cô ra, ngồi sang bên cạnh, dùng lòng bàn tay xoa xoa bắp chân bị chuột rút của mình.
“Tiêm Tiêm này, làm gì có người phụ nữ nào ác như em.” Hạng Chí Viễn nhìn về phía cô, giọng điệu mang đầy vẻ bất lực cưng chiều: “Sớm muộn gì tôi cũng chết trong tay em.”1
“...”
Giang Ninh Phiến đang lau môi, cố gắng loại bỏ chút hơi thở của anh còn vương lại.
Nghe thấy giọng nói của anh, tay Giang Ninh Phiến không tự chủ cứng đờ, trái tim run lên, buột miệng nói ra: “Không được nói bậy bạ.”
Cái gì gọi là sớm muộn gì cũng chết trong tay cô chứ…
Nghe vậy, con ngươi đậm màu của Hạng Chí Viễn bỗng nhiên sáng lên: “Em đang đau lòng cho tôi ư?”
Anh cười.
Giống như nhặt được thứ gì quý báu, hạnh phúc đến mức quên sạch tất cả.
“Không có.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng chối bỏ.
Hạng Chí Viễn kéo cô đến trước mặt mình, khuôn mặt đẹp trai đột ngột phóng đại trước mắt cô, quyến rũ và trìu mến nói: “Hãy để cho tôi chết trên giường của em.”
“Vậy thì anh mau chết đi!”
Người đàn ông thối trong đầu toàn những thứ không đâu.1
Giang Ninh Phiến tránh khỏi anh, đứng dậy định đi!