Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 146: Chương 146: Dừng ở đây (4)




Giọng nói của anh rất khẽ, nghe không ra vui buồn.

Khuôn mặt yêu nghiệt không có biểu cảm gì, lạnh lẽo như sương.

“...”

Giang Ninh Phiến cảm giác rõ ràng hơi thở bức người trên người anh, giống như bóng tối nhanh chóng bao phủ toàn thân, là dấu hiệu trước khi anh nổi giận.

“Tôi chưa nghe rõ, em nói lại lần nữa đi.”

Hạng Chí Viễn nói, cặp mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm cô, lặp đi lặp lại hành động lau tay.

Bàn tay trắng nõn bị anh mạnh mẽ chà sát ra dấu đỏ.

Giang Ninh Phiến lui về sau một bước, đứng ở bên cạnh bồn rửa, vô thức tìm kiếm vị trí có lợi nhất cho mình.

Hạng Chí Viễn vẫn là chỗ sợ hãi sâu nhất trong lòng cô.

“Tại sao không nói? Không phải em có chuyện muốn nói à.”

Hạng Chí Viễn cong môi cười nhạt, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Tôi đang nghe, nói tiếp.”

Quanh người anh tản ra khí thế đông cứng mọi thứ.

Giang Ninh Phiến nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, đón nhận ánh mắt âm u lạnh lùng của anh, lấy hết can đảm bình tĩnh nói: “Tôi không muốn về nhà họ Hạng với anh.”

Cô không muốn cuốn vào mối thù riêng giữa An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn, cô muốn rời khỏi đây.

Cô cũng không muốn giãy giụa giữa tốt và xấu của Hạng Chí Viễn, cô muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh chân chính.

“Vậy là có ý gì?” Hạng Chí Viễn giống như nghe không hiểu, lạnh giọng hỏi lại: “Em muốn chia tay tôi sao?”

“Tôi chỉ là người tình anh cướp về lên giường, đừng nói chia tay nghiêm trọng như vậy.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói.

Chia tay?

Giữa người yêu với nhau mới cần dùng đến chia tay, làm sao đến phiên kiểu quan hệ như bọn họ được

“Vậy dựa vào đâu em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho em?”

Giọng nói của Hạng Chí Viễn lạnh lẽo, ném khăn giấy vào thùng rác, đi từng bước một đến chỗ cô.

“Không phải anh luôn miệng nói yêu tôi ư? Nếu yêu tôi thì anh nên tôn trọng tôi không phải sao?” Giang Ninh Phiến còn muốn lui về sau, chân đã đụng vào bồn rửa, không thể lui nữa rồi.

Là cô quyết định buông tha anh.

Cô ở lại, không phải chuyện gì tốt đối với anh.

“Tôi nghĩ em nghĩ sai rồi. Cho tới bây giờ tôi không tôn trọng em, tôi chỉ muốn giữ em ở bên cạnh tôi.”

Hạng Chí Viễn cười nhẹ, vóc dáng cao to cản ở trước mặt cô, bàn tay thon dài chầm chậm nâng cằm cô lên, trong mắt lộ ra tham muốn giữ lấy nồng nặc.

“Anh ở bên cạnh tôi, anh sẽ phải hối hận.”

Cô không phải cô y tá nhỏ, căn nhà này cũng không phải là nhà cô, đồ ăn anh nấu cũng không phải hiếu kính ba mẹ chân chính của cô.

Cô còn là... thành viên tổ chức AN, là AN anh hận thấu xương.

“Thật sao?” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn siết chặt cằm cô.

“Ây...” Giang Ninh Phiến bị đau rên một tiếng, hai tay ấn vào bồn rửa tay.

“Em không ở bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến em hối hận.”

Hạng Chí Viễn dùng giọng nói âm trầm nhất đáp trả cô.

Đột nhiên anh như biến thành người khác, độc ác nham hiểm, đáng sợ...

“Tôi sẽ không yêu hay coi trọng anh đâu!”

Giang Ninh Phiến quyết định nói rõ ràng ra: “Coi như cố giữ tôi bên cạnh anh thì tôi cũng sẽ không rung động với anh, sẽ chỉ càng ngày càng căm hận anh khống chế tự do của tôi, anh cũng sẽ không tốt hơn, cần gì cả làm hai bên đều tổn thương, chúng ta dừng ở đây đi.”

Tất cả ân oán đều để nó dừng trong bữa cơm này.

Anh chịu chuẩn bị cơm cho “Ba mẹ” cô vì cô...

“Dừng ở đây sao?”

Cô đơn trong mắt Hạng Chí Viễn lặng lẽ xoay chuyển, môi mỏng khẽ lặp lại lời cô nói, anh bỏ tay khỏi cằm cô đổi thành vỗ nhè nhẹ lên mặt cô, khắc chế tức giận trầm thấp nói: “Tiêm Tiêm, tốt nhất em đừng nói thêm gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.