“Bụp.”
Hạng Chí Viễn không thể nào chịu được mà ngã xuống mặt đất.
Giang Ninh Phiến sửng sốt.
Cho dù cô có năng lực như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm anh ngã dễ dàng như thế, cho nên từ trước đến nay cô luôn đánh lén anh, sao có thể dễ dàng như vậy…
Hạng Chí Viễn lúng túng ngồi dưới đất, đau đớn giơ cánh tay lên, ham muốn trên khuôn mặt dần dần thu lại, ánh mắt có chút bất lực nhìn cô: “Em cảm thấy vẫn chưa đánh đủ sao?”
Vết thương của anh là thật.
Cú đánh vừa rồi của người phụ nữ này rất mạnh, hoàn toàn không xem anh là con người.
“…”
Suýt chút nữa thì quên mất, vừa rồi cô đánh anh một cái rất mạnh.
“Bỏ đi, tôi cũng không trách em.” Ánh mắt Hạng Chí Viễn như thiêu đốt nhìn cô, giọng điệu không để ý nhưng vẫn yêu chiều cô như vậy.
Trong mắt Hạng Chí Viễn tràn đầy tình ý khiến cô không thể chịu nổi, Giang Ninh Phiến quay đầu, phớt lờ anh vẫn đang ngã trên mặt đất, lấy quần áo bước ra khỏi căn phòng tường đỏ đổ nát, giọng nói nhẹ nhàng cất lên những lời nói cực kỳ lạnh lùng: “Hạng Chí Viễn, anh đừng chạm vào tôi nữa, tôi thấy ghê tởm.”
Suýt chút nữa thì cô bị anh giết chết, cô sẽ không bán thân thể của mình cho quỷ dữ lần nữa.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cau mày, vẻ mặt rất khó coi, từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, giọng nói có chút ảm đạm: “Tiêm Tiêm, bây giờ em dựa vào việc tôi nuông chiều em nên lời gì cũng dám nói sao?”
Nửa năm qua, cô đều chăm sóc anh cẩn thận từng chút một, mỗi ngày đều nở nụ cười chào đón anh.
Bây giờ lại nói anh ghê tởm.
Phụ nữ có thể thay đổi nhanh thật, không phải dựa vào việc anh bắt đầu nuông chiều cô à?
“Không phải anh nói, người phụ nữ quá ngoan ngoãn là đồ ngu sao?” Giang Ninh Phiến tiếp tục bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói.
“…”
Hạng Chí Viễn phủi bụi trên người, sắc mặt có chút đen lại.
Người phụ nữ này đã khống chế anh rồi.
Nước biển không còn trong xanh, thậm chí còn có chút đục.
Một vùng rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối.
Xe thể thao màu đỏ dừng lại trên bãi biển, hoàng hôn ở phía tây phủ lên toàn bộ bãi biển những tia nắng vàng, giống như một tầng ánh sáng ôn hòa, tuy mơ mộng nhưng cũng rất chân thật.
Giang Ninh Phiến đứng gần cửa xe, từ xa nhìn tàu thuyền đánh cá qua lại, âm thanh của tiếng còi trên tàu vang lên rất chói tai.
“Năm mười hai tuổi tôi gặp em, mười sáu tuổi bắt đầu đi tìm em, hai mươi lăm tuổi bắt đầu lêu lỏng cùng người phụ nữ khác.”
Một giọng nói từ tính vang lên trong không trung.
Giang Ninh Phiến quay đầu, Hạng Chí Viễn ung dung ngồi phía sau xe thể thao, ở giữa hai chiếc ghế, đôi chân thon dài thản nhiên đi về phía trước, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, cảm giác như trong mắt hiện lên vẻ thâm tình.
“Hóa ra năm hai mươi lăm tuổi anh mới bắt đầu phá thân.” Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, sau đó cười lạnh chế nhạo nói.
“Đúng vậy, không giống em hai mươi ba tuổi đã bị phá rồi.” Hạng Chí Viễn đắc ý cong môi nói: “Phá trong tay tôi.”
Đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Anh đã nghĩ rất nhiều về việc cô đã lấy chồng sinh con, nằm trong vòng tay của người đàn ông xa lạ khác, trong lòng yêu một người đàn ông khác. Mỗi lần nghĩ đến điều này, ngực anh lại bắt đầu đau nhói.
“…”
Anh đang so đo việc phá thân với cô?
“…”
Anh đang so đo việc phá thân với cô ư?
Giang Ninh Phiến quyết định không so đo liêm sỉ với anh, lựa chọn im lặng, vì cô đã biết mức độ liêm sỉ của anh, hoàn toàn không có giới hạn.
Nhưng vốn dĩ Hạng Chí Viễn không muốn bỏ qua cho cô: “Tiêm Tiêm, em nhớ được bao nhiêu?”
“Vì sao ở đây không có bất kỳ sự thay đổi nào?” Cô hỏi ngược lại!