“Hỏi cung?” Hai người đàn ông trước quầy khó hiểu nhìn nhau: “Nhưng không phải công việc hỏi cung đã giao cho Mục Thanh Linh rồi sao?”
“Mục Thanh Linh?”
An Vũ Dương mang công việc hỏi cung giao cho Mục Thanh Linh?
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên trợn tròn mắt, cướp điện thoại trên quầy, mặc sự phản đối của bọn họ mà gọi cho An Vũ Dương.
Chưa đến ba giây, An Vũ Dương bắt máy, giọng nói nhã nhặn mà nghiêm túc truyền đến: “Phòng tạm giam đã xảy ra chuyện gì?”
Điện thoại An Vũ Dương được cài đặt sẵn sẽ thông báo số nào gọi đến.
“Tôi là Giang Ninh Phiến.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, giọng nói mang chút oán hận: “An Vũ Dương, sắp xếp cho tôi gặp Hạng Chí Viễn, ngay bây giờ!”
“Giang Ninh Phiến...” An Vũ Dương dừng lại, khéo léo từ chối: “Bây giờ tình trạng của cô không thích hợp để gặp Hạng Chí Viễn.”
“Tôi không thích hợp còn Mục Thanh Linh thì thích hợp sao?” Giang Ninh Phiến lạnh lùng hỏi ngược lại: “Đâu phải anh không biết Mục Thanh Linh đã phải chịu những gì trong tay Hạng Chí Viễn, bây giờ anh để Mục Thanh Linh đến hỏi cung, rõ ràng là lợi dụng việc công để báo thù riêng!”
“Giang Ninh Phiến...”
“Để tôi gặp Hạng Chí Viễn ngay lập tức, nếu không, tôi tôi sẽ vạch trần hành vi bẩn thỉu của các người trước tòa!”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt đe dọa, giơ tay ném điện thoại đi.
“...”
Hai người đang ông trước quầy giật mình nhìn Giang Ninh Phiến, ngờ nghệch hỏi: “Người đẹp, ban nãy cô vừa đe dọa boss sao?”
Vãi.
Hay vậy!
An Vũ Dương là boss của AN.
Nếu như nói Hạng Chí Viễn là vua của Địa Ngục Thiên, thì An Vũ Dương chính là vua của cả tổ chức AN.
Một cú điện thoại của anh ta, Giang Ninh Phiến thuận lợi có được tư cách đi vào phòng tạm giam.
Phòng tạm giam của AN dùng thiết bị chống trộm điện tử mới nhất, hoàn chỉnh nhất, nơi quan trọng nhất có lắp đặt cảm biến hồng ngoại, không chút sơ hở nào.
Vì vậy, nhà tù rất yên tâm để AN giam giữ Hạng Chí Viễn.
“Rắc”
“Rắc”
“Rắc”
Ba cánh cửa điện tử dày nặng từ từ mở ra trước mặt Giang Ninh Phiến.
Một hành lang rộng hiện ra trước mắt.
Hạng Chí Viễn bị giam ở phòng tạm giam nghiêm ngặt nhất.
Giang Ninh Phiến vẫn mang dép, từng bước từng bước đi về phía trước, cuối hành lang là nơi giam giữ Hạng Chí Viễn.
Rõ ràng ở ngay trước mắt, đột nhiên Giang Ninh Phiến lại chùn bước.
Đã nhiều ngày trôi qua, cô chưa gặp Hạng Chí Viễn, không biết anh đã biến thành bộ dạng gì.
Vẫn kiêu căng như trước, hay là suy sụp đến khó coi.
Giang Ninh Phiến hít thở sâu, bước về phía trước, tiếng dép khẽ vang lên nơi mặt đất bóng loáng.
Cửa được làm bằng thép không gỉ, lớp màu bạc bên ngoài phản chiếu bóng người mờ nhạt.
Hạng Chí Viễn, tôi đến rồi.
Tay Giang Ninh Phiến chạm vào tay vịn.
Cô cắn môi, kiên định ngước mắt lên, ánh mắt hiện lên vẻ cố chấp, sau đó dùng lực đẩy cửa đi vào.
Cửa thép không gỉ dày nặng ngăn cách mọi âm thanh.
Vừa mở ra.
Tiếng đấm đá bên trong truyền ra ngoài.
“Hạng Chí Viễn, khi anh tìm người làm tôi có từng nghĩ đến mình sẽ có kết cục như hôm nay?” Một giọng nói chói tai không kìm được tức giận xen lẫn sự vui sướng khi được phát tiết vang lên.
“...”
“Đánh cho tôi! Đánh mạnh vào! Chỉ cần còn sống có thể ra toà là được.”
“...”
Là Mục Thanh Linh.
Giang Ninh Phiến vừa nhìn, chỉ thấy hai tay hai chân của Hạng Chí Viễn đeo còng, có hai người đàn ông lực lưỡng lần lượt đá vào người anh trong căn phòng lớn.
Hạng Chí Viễn không động đậy, mặc cho bọn họ đánh đập, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
Mục Thanh Linh ngồi xổm trước mặt anh, chắn hết cả gương mặt anh.