Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 18: Chương 18: Không có gì, tay tôi trơn




“Không thú vị.”

Hạng Chí Viễn chê cô không thú vị, một tay ôm lấy cô, một tay mơn trớn đôi chân dài nhỏ tinh tế đang chồng lên nhau của cô, như đang vuốt ve một thứ đồ quý giá.

Anh cụp mắt xuống, chóp mũi dán vào khuôn mặt cô, mang theo một chút tình dục, dùng sức mà hít vào.

Trên người cô đương nhiên có mùi thơm ngát khiến cơ thể anh căng cứng…

Anh có một thói quen, vừa mới tắm xong sẽ tuyệt đối không động vào người phụ nữ.

Nhưng mùi hương trên người cô không ngừng quyến rũ anh, dẫn dụ anh đi cướp đoạt…

“Rầm rầm…”

Lúc Hạng Chí Viễn đang vùi mặt vào giữa cổ cô để hít vào thì tiếng đập cửa vang lên.

Tay của anh dừng động tác muốn kéo váy dài của cô xuống.

Giang Ninh Phiến thoáng thở ra một hơi, nếu người đàn ông này lại muốn lăn lộn với cô một lần nữa, cô sợ cô không nhịn được sẽ xuống Hoàng Tuyền cùng với anh!

“Vào đi!”

Hạng Chí Viễn vẫn cúi đầu giữa cổ cô, lạnh lùng mở miệng, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để truyền ra bên ngoài.

“Cậu Hạng.”

Cửa bị đẩy từ ngoài vào, Cô Minh Thành đi từ ngoài vào.

“Tốt nhất là cậu thật sự có chuyện.”

Bị quấy rầy chuyện tốt, Hạng Chí Viễn rất tức giận.

“Cậu Hạng, chúng ta đã thu hồi toàn bộ vùng của ông Lăng, không biết khi nào mới có thể buôn bán bình thường?” Cô Minh Thành chắp tay, một mực cung kính báo cáo, không hề kinh ngạc với hình ảnh có người phụ nữ ngồi trên đùi Hạng Chí Viễn vào buổi sáng.

Ông Lăng?

Là người đối đầu với Hạng Chí Viễn, còn dùng nội gián Elena để hạ độc anh?

Xem ra Hạng Chí Viễn đã báo được thù, đã thu thập hết tất cả các vùng của ông Lăng.

Giang Ninh Phiến hoảng hốt suy nghĩ, phía thân dưới người đàn ông này chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười ngông cuồng: “Sợ thiếu tiền? Đêm mai bắt đầu buôn bán!”

Loại vấn đề ngu ngốc này mà còn cần đến hỏi.

“Vâng, cậu Hạng.”

Cô Minh Thành gật đầu, vẫn chưa rời đi, chỉ đứng ở đó, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Cô đi ra ngoài trước đi!” Hạng Chí Viễn đột ngột buông lỏng Giang Ninh Phiến, tay lại sờ soạng bờ mông đẹp của cô một cái.

“... Biết rồi.”

Tên háo sắc.

Giang Ninh Phiến biết rõ chuyện bọn họ muốn nói là chuyện bí mật nên cất bước đi ra ngoài.

Hạng Chí Viễn có tổ chức vô cùng lớn và giàu có, vốn cũng không thể thấy hết được, đương nhiên sẽ có rất nhiều bí mật không thể nói.

Hạng Chí Viễn không yên tâm khi có cô ở bên cạnh nghe chuyện.

“Cô Giang đi thong thả.” Cô Minh Thành đứng ở một bên nói, bây giờ cô là người phụ nữ của Hạng Chí Viễn, anh ta nhất định phải tôn kính.

Anh ta không lên tiếng còn tốt, vừa lên tiến đã khiến Giang Ninh Phiến nghĩ tới ngày đó.

Ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Anh ta…

Tên chó săn đứng đầu bên cạnh Hạng Chí Viễn cướp cô, ép buộc cô giải độc cho Hạng Chí Viễn, còn liên tục đánh cô.

“Bốp…”

Giang Ninh Phiến không nghĩ nhiều cũng đập tới “khuôn mặt chó săn” mắt to mày rậm của Cô Minh Thành.

Ngoại trừ Hạng Chí Viễn, cô không hề nhẫn nại với mọi người.

Cô cũng không muốn nhẫn nại.

Có thù phải báo, đây là lý lẽ đương nhiên.

“...”

Hạng Chí Viễn ngồi ở đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn một màn này, cười như không cười, giống như đang xem kịch.

“Cô Giang?” Cô Minh Thành trợn tròn mắt, đôi lông mày rậm nhíu chặt.

“Bốp…”

Giang Ninh Phiến lại giơ tay lên đánh lên mặt anh ta.

“Cô Giang, có phải tôi làm sai chuyện gì không?” Thấy Hạng Chí Viễn cũng không giúp mình, dù sao Cô Minh Thành tuổi cũng còn trẻ nên sức dồi dào, lúc này tức giận đến mức khuôn mặt xanh lại.

“Bốp…”

Cô không nói hai lời, tàn nhẫn tát cho anh ta một cái, sau đó mới vỗ vỗ, cười nhạt một tiếng: “Không có gì, tay tôi trơn.”1

Có thù phải báo, Giang Ninh Phiến không nhanh không chậm đi ra ngoài.

“...”

Trong nháy mắt Cô Minh Thành tức xì khói.

Hạng Chí Viễn ngước mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đóng lại, anh không bỏ qua sự sung sướng khi trả thù loanh quanh trong mắt cô vừa rồi, thật giống anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.