“Tự làm?”
Hạng Chí Viễn liếc nhìn một cái, gương mặt đẹp đẽ chuyển từ âm u thành quang đãng, giành lấy túi nilon ngồi xuống mặt đất, động tác tự nhiên...
Giang Ninh Phiến run lên...
Căn phòng tối này đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường, ngay cả đi vệ sinh cũng cần phải xin, không có lấy một cái ghế nào.
Hạng Chí Viễn mắc bệnh thích sạch sẽ như vậy mà cũng có thể chịu đựng được.
Hạng Chí Viễn mở hộp cơm tiện lợi ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ba món mặn một món chay ở bên trong, nụ cười ở khóe môi biến mất: “Không phải do em tự làm.”
Cô vốn không biết nấu món ăn mặn, món mặn duy nhất mà cô biết nấu cũng chỉ có cháo bỏ thêm mấy con tôm mà thôi.
“Tôi mua, quán kia đông khách lắm phải xếp hàng.”
Cô cũng muốn tự tay nấu đồ ăn cho anh, nhưng chung cư bị đập phá, trong AN cũng chỉ có căng tin lớn, cô không có cách nào làm được.
“Không phải do em tự tay nấu tôi không ăn.”
Hạng Chí Viễn đẩy hộp cơm sang bên cạnh, vẻ mặt không cảm kích.
“Cậu chủ ơi, anh đừng có nhõng nhẽo nữa.” Giang Ninh Phiến học theo anh ngồi xuống mặt đất, mặt đất rất lạnh.
“Vật nhỏ em dám nói tôi nhõng nhẽo?”
Hạng Chí Viễn ngồi trên mặt đất dựa vào giường, đôi chân dài đặt ngang dưới đất, nghe vậy thì không vui kéo Giang Ninh Phiến vào trong lòng: “Bây giờ vì em mà ngay cả căn phòng rách nát này tôi cũng ở, tôi hy sinh vì em biết bao nhiêu.”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, sự buồn bã lóe lên một cái rồi biến mất.
Đương nhiên cô biết, vì cô mà anh hy sinh bao nhiêu...
“Dạ dạ, cậu chủ vất vả rồi, tôi đút cho anh ăn.” Giang Ninh Phiến mềm giọng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Dùng miệng đút cho tôi?” Hai mắt Hạng Chí Viễn tỏa sáng.
“...” Giang Ninh Phiến đau đầu, cầm lấy bọc đũa dùng một lần: “Có cái này mà.”
Dùng miệng đút.
Anh nghĩ hay thật.
Hạng Chí Viễn cướp lấy đũa từ trong tay cô, hai tay nhẹ nhàng bẻ một cái, đôi đũa bị bẻ làm đôi dễ như trở bàn tay.
“Bây giờ không có đũa rồi.” Hạng Chí Viễn vứt đũa đi, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ của cô.
“...”
Giang Ninh Phiến nhìn đôi đũa đã bỏ mình kia, trong lòng có sáu dấu chấm bay qua.
Cái tên này thật là...
Hạng Chí Viễn ôm cô ngồi lên một cái chân của mình, một chân khác gập lại làm lưng tựa cho cô.
Để cô ngồi thoải mái hơn.
“Mau lên, tôi đói.”
Hạng Chí Viễn nắm lấy cằm cô, môi tới gần cô, bá đạo thúc giục.
“Còn có cái này.” Giang Ninh Phiến lặng lẽ lấy một cái thìa từ trong túi nilon ra.
Hạng Chí Viễn lại muốn cướp.
Giang Ninh Phiến lập tức lùi về phía sau, đôi mắt hạnh lườm anh: “Không được làm gãy nữa.”
“Ok.”
Hạng Chí Viễn thấy cô cáu thật thì vội vàng thỏa hiệp.
Giang Ninh Phiến ngồi ở trên đùi anh, dùng thìa xúc một miếng cơm đưa đến bên môi anh, Hạng Chí Viễn cúi đầu ăn, ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Như thể không phải đang ăn cơm, mà là ăn cô.
Ăn cơm mà ăn đến mức trong mắt chứa đầy tình dục, chắc cả thế giới này chỉ có loại hiếm có khó tìm như Hạng Chí Viễn.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy được không?”
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nói, gương mặt hơi nóng lên.
“Sao thế, chỉ nhìn thôi mà em đã có cảm giác rồi à? Để tôi kiểm tra xem nào.” Hạng Chí Viễn sáng mắt nhìn cô chằm chằm, bàn tay thon dài thăm dò lên người cô.
Giang Ninh Phiến vội vàng kẹp chặt hai chân, tức tối xấu hổ vô cùng: “Hạng Chí Viễn, anh có thể ăn cơm tử tế được không?”
“Em đang ngồi trên đùi tôi, làm sao tôi ăn cơm tử tế được?”
Hạng Chí Viễn có lý chẳng sợ.
Nghe giọng điệu này, hình như anh có lý thật...
“Vậy tôi không ngồi nữa.”
Giang Ninh Phiến định ngồi xuống đất, eo lập tức bị Hạng Chí Viễn kéo lại, cảm nhận được rõ ràng nơi đó của Hạng Chí Viễn có thay đổi...
Điều này khiến cô càng thêm ngượng ngùng: “Hạng Chí Viễn, ăn cơm thì ăn cẩn thận vào.”