“Ây.”
Hạng Chí Viễn hừ một tiếng, buông môi cô ra, cúi đầu nhìn ngực của mình.
Nút áo sơ mi bị đứt hai nút.
Năm vết đỏ in rõ trước ngực, mang theo vết máu.
“Cô là mèo sao? Hoang dã thế!”1
Hạng Chí Viễn không để ý vết thương trên ngực, anh trực tiếp ôm ngang cô lên ném trên ghế sô pha, mắt đen nhìn chằm chằm cô. Trong mắt nổi lên sự nguy hiểm, anh vừa đưa tay cởi nút áo vừa không đứng đắn nói: “Đúng lúc con mẹ nó tôi thích thuần phục!”
Trên TV vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh cô tắm rửa.
Tiếng nước “Rào rào” liều mạng giày vò đầu óc Giang Ninh Phiến, làm hao mòn ý chí của cô...
Cô giãy dụa bò dậy, sau đó lại vô lực ngã xuống.
Muốn đứng lên, lại ngã.
Bò lên, ngã xuống.
“Hờ.”
Hạng Chí Viễn đang nhìn thú cưng biểu diễn, bình tĩnh tự nhiên thưởng thức cô làm chuyện vô ích, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt.
“...”
Động tác lặp lại mấy lần, Giang Ninh Phiến đã mất đi sức lực triệt để.
Cả người nặng nề ngã xuống trên ghế sô pha, thành một con cừu non mặc người ta tùy ý giết chóc.
Hạng Chí Viễn giẫm lên ghế sô pha, hai đầu gối quỳ hai bên người cô, một tay nhấn lên đầu cô, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười không đứng đắn và không chút kiêng kị.
Trong mắt của anh, là cảm giác chiến thắng phải có.
“Tốt nhất anh nên giết tôi! Nếu không tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh!” Giang Ninh Phiến gần như tuyệt vọng nói.
“Làm người phụ nữ của tôi, phải học cách phục tùng thuận theo! Xem ra cô học không được, để tôi dạy cô!”
Hạng Chí Viễn luôn cực kỳ phản cảm đối với loại phụ nữ không thức thời, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, trong cặp mắt lẳng lơ nhuộm đầy tức giận. Anh cầm lấy dây áo choàng tắm trói hai tay cô lại để trên đầu, sau đó đoạt lấy cô...1
“Á...”
Giang Ninh Phiến bị đau đến hét ầm lên, tan nát cõi lòng.1
Cơ thể giống như vô tình bị xé rách, cô cảm nhận được sự đau đớn trước nay chưa từng có.
Nhưng rất nhanh, Giang Ninh Phiến chăm chú cắn môi, cô cắn nát môi để mùi máu tươi trong miệng càng thêm nồng...
Chỉ có thế này, mới có thể che lại hơi thở mạnh mẽ trên người Hạng Chí Viễn, cũng có thể làm cho mình không phát ra tiếng hèn nhát gì.
Trên TV, tiếng nước và Hạng Chí Viễn không dừng lại một phút nào, nó hành hạ cô vào chỗ chết...
Bóng tối, nghiêng trời lệch đất đánh tới...
Hôm nay là sinh nhật của cô.
Ngày hôm nay, Giang Ninh Phiến cô... Triệt để mất phương hướng.
Cơ thể của cô không chỉ bị cưỡng hiếp bằng thị giác, mà còn triệt để bị xâm phạm. Cô không biết tương lai... Làm sao có thể về lại bên cạnh người kia.
Đại khái, không bao giờ còn có thể...
Cuối cùng không biết qua bao lâu, Hạng Chí Viễn mới buông tha cho cô.
Giống như dài mấy thế kỷ.
Tiếng nước trong TV như là tiếng ma quỷ, vờn quanh cả phòng.
Giang Ninh Phiến nằm trên ghế sô pha, không mảnh vải, con ngươi không hồn ngơ ngác nhìn trần nhà, hai tay còn bị cột, cổ tay bị trói lộ ra vết màu hồng.
Cơ thể giống như cái xác không hồn, không có bất kỳ sức lực gì...
Chỉ còn lại nỗi đau vô bờ bến.
Giữa hai chân đau đớn hận không thể xé rách cả người cô, tuyệt vọng điên cuồng cắn xé cô.
Nhắm mắt lại, Giang Ninh Phiến chậm rãi ngừng thở...
Không nghe, không nhìn.
Nếu như cô chỉ là con rối hình người thì tốt quá, cô sẽ chẳng có cảm giác gì, càng không ngửi được mùi hương mạnh mẽ tàn cuộc mà người đàn ông kia để lại.
“Giang Ninh Phiến, nữ, 23 tuổi, y tá của bệnh viện Đệ Nhất thành phố, sinh ra ở một gia đình bình thường, ba là giáo sư đại học, mẹ là nội trợ.”