“Đi bưng chút đồ ăn ra đây cho chị.” Giang Ninh Phiến không trông cậy anh ta thật sự sẽ gọi chị, chỉ mong anh ta làm một vài hành động thực tế.
Cô đã đói hai ngày rồi.
Nếu tiếp tục đói thì dễ bị mất nước.
Cô Minh Thành nhảy dựng lên rồi chạy đi, bỗng dưng quay đầu, giọng ồm ồm hét lên một tiếng: “Chị Phiến.”
“...”
Đúng là gọi thật, Giang Ninh Phiến có hơi bất ngờ.
Đột nhiên cô phát hiện, Cô Minh Thành này cũng không phải rất đáng ghét, ít nhất dám cược dám thua dám chịu. So với Hạng Chí Viễn vui buồn thất thường, lấy oán báo ơn thì tốt hơn nhiều.
Không bao lâu sau, Cô Minh Thành bưng rất nhiều đồ ăn ra cho cô, bê cả một cái bàn gỗ nhỏ đến trước mặt cô: “Ăn xong thì tiếp tục đánh với tôi.”
Hừ.
Nhất định người phụ nữ này chỉ may mắn thôi.
“Được.”
Giang Ninh Phiến không có ý kiến gì, dù sao cũng rảnh.
Lúc chơi trò chơi, cô luôn coi kẻ địch thành Hạng Chí Viễn và An Vũ Dương. Một người độc chiếm cô, một người bán đứng cô, chơi vô cùng nhập tâm.
Vì vậy...
Cả một buổi chiều, Cô Minh Thành bị “giết” đến mức không còn cách nào khác.
“Cô đúng là khá đặc biệt đấy.” Đột nhiên Cô Minh Thành lẩm bẩm một câu.1
“Có ý gì?”
“Không có gì.” Cô Minh Thành nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa.
Anh ta ở bên cậu Hạng nhiều năm, biết rõ cấm kỵ của cậu Hạng.
Cậu Hạng ghét nhất người khác nói xấu sau lưng anh nhưng Giang Ninh Phiến là người duy nhất phạm phải cấm kỵ nhưng chỉ bị bỏ đói.
Nhưng người phụ nữ này cũng rất khác biệt, không giống những người chỉ biết đánh phấn tô son không có văn hóa kia, không bám lấy cậu Hạng, không già mồm cãi láo không bán thảm, còn chơi trò chơi rất giỏi...
Khá tốt.
Anh ta ghét nhất loại phụ nữ như bình hoa.
“Bữa tối đến rồi.”
Đến thời gian ăn tối, Cô Minh Thành chịu thua bưng bữa tối phong phú lên.
Giang Ninh Phiến quỳ trên thảm, vừa xem bộ phim thần tượng máu chó đang chiếu trên tivi vừa uống canh.
Cô Minh Thành đứng ở bên cạnh, thấy Giang Ninh Phiến tùy ý vén tóc ra sau tai, để lộ lỗ tai trắng nõn xinh đẹp. Người phụ nữ này... xinh đẹp, là kiểu đẹp sau khi về nhà chồng ắt sẽ hòa thuận, êm ấm.
Chỉ là có hơi lạnh lùng, phụ nữ lạnh lùng như thế thì làm sao được đàn ông yêu thích?
“Tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu Hạng, cô đều phải không nghe không hỏi không nói, chỉ cần chăm sóc anh ấy tốt thì cô cũng có thể sống tốt.” Bỗng nhiên Cô Minh Thành nói, như một lời khuyên bảo.
“...”
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu, có hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh đang quan tâm tôi à?”
Con chó trung thành này lại quan tâm cô sao?
“Không có.”
Cô Minh Thành vội vàng quay đầu, khuôn mặt mắt to mày rậm đỏ ửng.
“Khó trách cậu xung phong nhận việc trông chừng cô ta, hóa ra là do cậu nhìn trúng người phụ nữ của tôi.” Đột nhiên giọng nói lạnh lùng châm biếm vang lên.
Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, giống như kết tụ một lớp sương giá.
Giang Ninh Phiến giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục uống canh.
“Cậu Hạng.” Khuôn mặt của Cô Minh Thành lập tức chuyển từ đỏ sang trắng, tràn đầy vẻ sợ hãi đi đến trước mặt Hạng Chí Viễn.
“Vậy muốn tôi thưởng người phụ nữ này cho cậu không?” Hạng Chí Viễn cười lạnh hỏi.
“Cô Minh Thành mãi mãi sẽ không phản bội cậu Hạng!” Giọng nói của Cô Minh Thành rất có lực quỳ xuống đất.
Rất vang.
Thời đại nào rồi mà còn quỳ, Hạng Chí Viễn khiến cho đám cấp dưới này sợ hãi như thế sao?
“Ầm...”
Hạng Chí Viễn đạp anh ta một cước, ánh mắt khinh thường, từ đôi môi mỏng nhả ra một chữ, lưu loát nhanh chóng: “Cút.”
“Ầm...”
Tiếng súng lanh lảnh vang lên, rất chân thực.
Không phải tiếng súng mà trong trò chơi có thể mô phỏng được.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ quay đầu, thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Hạng Chí Viễn đứng ở cửa.
Cô Minh Thành quỳ trước mặt anh, trong tay cầm súng, nòng súng nhắm vào vai của mình, máu chảy ồ ạt, sắc mặt trắng bệch đứng lên: “Cảm ơn cậu Hạng tha mạng.”
Nếu như Hạng Chí Viễn nói ra chữ “bẩn” thì anh ta chỉ có thể chết.