Bỗng nhiên An Vũ Dương quay lưng với cô nói, giọng nói luôn dịu dàng cũng trở nên cứng nhắc: “Có phải cô nảy sinh tình cảm với Hạng Chí Viễn rồi không?”
“...”
Trái tim của Giang Ninh Phiến chợt run rẩy, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lại là Mục Thanh Linh nói cho anh biết sao?”
Sớm muộn gì cô cũng phải dạy dỗ Mục Thanh Linh một trận.
“Bởi vì cô nảy sinh tình cảm với anh ta, nên cô không muốn tiếp tục điều tra anh ta nữa.” An Vũ Dương không quay đầu lại, cũng không trả lời mà nói thẳng: “Hạng Chí Viễn là thủ lĩnh của Địa Ngục Thiên ở Đông Nam Á, súng ống đạn dược và ma túy anh ta đều đụng đến, cô có biết vì những thứ này mà anh ta đã hại bao nhiêu người không?”
“...”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống.
“Cô quyết chí muốn gia nhập giới cảnh sát Hồng Cảng, cũng phân biệt rõ ràng đen trắng, nảy sinh tình cảm với một thủ lĩnh Địa Ngục Thiên như vậy, cô biết điều này có nghĩa là gì không?” Bỗng nhiên An Vũ Dương xoay người lại, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía cô, trên mặt là nghiêm khắc và nghiêm túc.
Giang Ninh Phiến tắt chức năng xoa bóp, cả người lập tức trở nên bất động.
Cô ngồi thẳng người, ngước mắt bình tĩnh nhìn vào gương mặt tuấn tú của An Vũ Dương: “Vậy hành động của anh có ý nghĩa gì?”
“...”
An Vũ Dương cứng người.
Giang Ninh Phiến nhìn anh ta nói: “Anh hao tổn tâm huyết đưa tôi đến bên cạnh Hạng Chí Viễn, dùng cơ thể để dựng nền móng vững chắc ở bên cạnh anh ta, không phải anh muốn báo thù riêng à? Sao phải nói hiên ngang lẫm liệt như thế.”
Trên thế giới này có rất nhiều người xấu, chẳng lẽ bắt một người xấu là phải đánh đổi bằng cơ thể của một người phụ nữ?
Là anh ta quá vội vàng.
Nếu như lúc trước anh ta nói cho cô biết, cô sẽ bằng lòng dùng cách khác để giúp anh ta báo thù...
“Cô cho rằng tôi muốn báo thù nhà nên mới đẩy cô ra ư?” Dưới bóng đêm, sắc mặt của An Vũ Dương tái nhợt.
“Không phải à?” Giang Ninh Phiến lạnh lùng hỏi lại: “Trước kia anh chưa từng coi mạng sống của chúng tôi là trò đùa, nhưng lần này thì sao?”
“Tôi không...”
Giọng nói của An Vũ Dương trở nên khàn khàn.
“Tôi bị Hạng Chí Viễn cưỡng bức, anh đoán được tôi sẽ hận anh ta, vậy nên tôi trở thành quân cờ có lợi nhất cho anh.” Giang Ninh Phiến đứng lên từ trên ghế massage, khẽ cười trào phúng một tiếng: “Nhưng anh đã đoán sai một chuyện, là sau đó anh ta đối xử với tôi càng ngày càng tốt, tốt đến nỗi tôi không có cách nào tập trung báo thù.”
Loại tốt đó, cô chưa từng được trải nghiệm.
Chưa từng có một ai đối xử tốt với cô như vậy.
“...”
Gương mặt luôn luôn bình tĩnh như núi có chút sụp đổ.
“Trả lại thân phận ban đầu của tôi cho tôi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với AN nữa.” Giang Ninh Phiến kiên quyết nói.
“Cũng bởi vì anh ta đối xử tốt với cô, nên cô không biết phân biệt trắng đen sao?” An Vũ Dương hơi ra sức nắm chặt nắm đấm, giọng điệu có chút cứng ngắc, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía cô.
“Tôi biết anh ấy không tính là người tốt, nhưng người bắt anh ấy vào tù không nên là tôi...”
Giọng của Giang Ninh Phiến thấp xuống.
Không có ai lo hết mọi việc trong cuộc sống thường ngày cho cô.
Không có ai vì cô mà quỳ gối với “ba mẹ” cô, nấu cơm cho cô.
Càng không có ai nhớ thương cô mấy chục năm, tìm cô ròng rã mười năm... Mười năm, đó là bao nhiêu ngày đêm tìm kiếm và hy vọng.
Cô biết cô và Hạng Chí Viễn là người của hai thế giới, cô cũng tin kẻ ác sẽ gặp quả báo.
Nhưng cô đã không còn dũng cảm tự tay bắt anh vào tù...
An Vũ Dương đứng ở đó, lông mi dài khẽ giật, cánh tay buông thõng bên người vẫn nắm chặt, không lên tiếng, đôi môi hồng nhạt mím chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau.
Lúc Giang Ninh Phiến cho rằng có phải anh ta đứng ở đó ngủ mở mắt hay không, bỗng nhiên An Vũ Dương mở miệng: “Tôi sẽ không đổi lại thân phận cho cô, khi cô ra khỏi đây, cô chính là con gái của giáo sư Giang.”