“Cậu Hạng, tôi đứng ngoài hiệu thuốc, nhìn thấy chỉ có một người đàn ông nói chuyện với cô Giang.” Tài xế đứng ở ngoài xe, không lên xe.
Ngay cả mí mắt Hạng Chí Viễn cũng không nâng lên: “Gọi anh ta đến.”
Là người khác khiến cô khóc ư?
Ý thức được điều này, sắc mặt Hạng Chí Viễn trầm xuống, tâm trạng khó chịu.
“Anh muốn làm gì?”
Thần kinh của Giang Ninh Phiến lập tức căng thẳng lên, không phải anh muốn gây phiền phức cho nhân viên hiệu thuốc chứ?
“Cô có tiền à?” Hạng Chí Viễn tiếp tục dùng ngón cái lướt trên điện thoại.
“Không có.” Váy trên người cô đều là anh thay, nào có tiền.
“Vậy làm sao cô lấy được thuốc trong tay?”
“...” Giang Ninh Phiến bị hỏi đến nghẹn lời, dừng một chút mới nói: “Người kia thấy tôi xinh đẹp nên đưa cho tôi, không được sao?”
Lúc này ánh mắt Hạng Chí Viễn mới chậm rãi dời khỏi điện thoại, nhìn cô chăm chú, một tay chế trụ phần gáy cô kéo đến gần, ánh mắt lóe lên ánh sáng, khóe môi khẽ nhếch, cười tà ác: “Người đàn ông ngấp nghé phụ nữ của tôi, một chữ thôi, chết!”
“...”
Giang Ninh Phiến bị hù dọa.
Một bên khác, tài xế đã kéo nhân viên hiệu thuốc đi tới, hung hăng ấn lưng của anh ta xuống: “Nhìn thấy cậu Hạng còn dám đứng thẳng à?”
Nhìn thấy người đàn ông kia bị ép cúi người, Giang Ninh Phiến căng thẳng lên, lưng căng đến thẳng tắp.
“Chào anh, tôi là An Vũ Dương.”
Hai mắt người đàn ông trẻ tuổi không có tiêu cự nhìn về phía trước, trên mặt vẫn treo nụ cười như gió xuân, giống như mình đang không bị khống chế, mà là ưu nhã ngồi ở quán cà phê cấp cao.
Dường như anh ta có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào, không có chút nào là không biết làm sao.
Giang Ninh Phiến ngồi ở chỗ đó, bàn tay căng thẳng nắm lấy váy.
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn sang, rất nhanh bắt được người tên An Vũ Dương kia có cặp mắt không bình thường, không khỏi xùy cười một tiếng: “Đây chính là người đàn ông ngấp nghé cô sao? Anh ta dùng cằm nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô à?”
Giang Ninh Phiến bị anh khinh bỉ đến cắn răng.
“Giọng nói của cô đây rất dễ nghe, chắc hẳn cực kỳ xinh đẹp.” An Vũ Dương mỉm cười nói.
“...”
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nhìn anh ta, anh ta đang tự mình đụng vào họng súng?
Cô vốn không cần anh ta ca ngợi mình.
Mặt mày Hạng Chí Viễn lập tức âm trầm, vẻ lo lắng mờ mịt, nhìn khuôn mặt hờ hững của Giang Ninh Phiến, vừa nhìn sang người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Tên mù, nhớ tên của tôi.”
“...”
“Hạng Chí Viễn.” Anh nói tên một cách tùy tiện.
“Có ý gì?” An Vũ Dương hỏi.
“Bởi vì anh nên biết người đánh anh là ai.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng cong môi, đá vào chỗ ngồi đằng trước, ra lệnh: “Mười phút nữa hãy đến lái xe!”
“Vâng, cậu Hạng.”
Tài xế lập tức hiểu ý, bước xuống từ trên xe, kéo An Vũ Dương đến chỗ tối ánh đèn không chiếu tới.
An Vũ Dương không kháng cự chút nào, cũng không la cứu mạng, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
Chỉ có góc áo khoác trắng tung bay trong gió.
“...”
Giang Ninh Phiến siết chặt váy, im lặng từng giây từng giây...
Bị đánh ròng rã mười phút, nhất định sẽ bị thương.
Huống chi anh ta còn là một người mù, đối mặt với một tài xế xã hội đen cao lớn thô kệch, làm sao có thể có sức đánh trả.
“Cô quen anh ta sao?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên trên đỉnh đầu.
Giống như có đám pháo hoa đột ngột nổ tung bên tai cô.
Đầu ngón tay Giang Ninh Phiến lập tức rung động, thu lại cảm xúc trong đáy mắt mới ngẩng đầu, cô lạnh nhạt nói: “Làm sao có thể, tôi chỉ mua thuốc của anh ta mà thôi.”