Hạng Chí Viễn mặc áo ngủ tơ tằm màu đen tự mang đến, lộ ra lồng ngực gợi cảm, ngồi trên một chiếc ghế sô pha bằng da thật bên cạnh giường cô, bàn tay thon dài nâng chân cô thả xuống.
Sau đó hai chân của cô được đặt vào chậu, nước ấm áp che chân của cô lại, vài cánh hoa hồng xinh đẹp trôi trên mặt nước...
Tình huống gì đây?
“Kinh tởm gì thế?” Hạng Chí Viễn hơi cúi đầu, ngước mắt nhìn cô, đau thương trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
Giang Ninh Phiến bị đau thương trong mắt anh làm giật mình, nhưng vẫn hờ hững nói: “Anh đang làm gì đó?”
“Rửa chân cho em.”
“Gì chứ?” Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, người đàn ông bị bệnh thích sạch sẽ trầm trọng như anh lại muốn rửa chân cho cô sao?
Đừng đùa chứ.
“Tốt nhất em nên nhanh chóng quen thuộc mọi thứ.” Hạng Chí Viễn khom lưng xuống, bàn tay thon dài trêu chọc hai chân bị nước phủ lại của cô, đầu ngón tay không nhẹ không nặng mơn trớn mu bàn chân cô: “Bởi vì cuộc sống sau này của em sẽ được tôi bao hết.”
Anh nói, anh sẽ xem cô như một người tàn phế mà cưng chiều.
“...”
Bao hết?
Giang Ninh Phiến im lặng, muốn rút chân của mình về lại bị Hạng Chí Viễn dùng sức đè lại, tóe lên bọt nước trong suốt.
Đôi chân cô bị bàn tay anh khống chế trong lòng bàn tay không động đậy được.
“Em ngoan chút, đừng lộn xộn.” Hạng Chí Viễn ngước mắt lườm cô trách móc, giọng điệu vẫn cưng chiều, giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ bướng bỉnh.
Giang Ninh Phiến không biết tính cách buồn vui thất thường của anh lúc nào lại giận tím mặt, cộng thêm mình mệt mỏi một ngày, cũng lười dây dưa nữa: “Vậy tùy anh, anh nhất định phải làm thì tôi còn ngăn cản làm gì?”
Châm chọc một tiếng, Giang Ninh Phiến không lộn xộn nữa.
Hạng Chí Viễn không tức giận, chỉ chuyên chú rửa chân cho cô, ngón tay êm ái mơn trớn mỗi một tấc trên chân cô, dịu dàng đến không giống như anh.
Giang Ninh Phiến ngồi ở bên giường yên lặng nhìn anh, trong mắt có chán ghét.
Anh cúi đầu, tóc ngắn phủ xuống trên trán, để cho người ta không thấy rõ nét mặt anh, tầm mắt của cô chậm rãi hướng xuống, chỉ thấy anh cuốn tay áo lên, trên cánh tay là vết thương to nhỏ, trên bàn chân trái bó bột màu trắng...
Đây đều là kiệt tác của cô.
Một người bị cô đánh bị thương chồng chất cứ rửa chân cho cô như vậy.
Giang Ninh Phiến liếc mắt chán ghét dần dần tán đi, ngón tay nắm chặt ga giường dưới người, đầu ngón tay dùng sức xoắn chặt.
Nhưng chỉ rửa chân mà thôi, Giang Ninh Phiến, quá lâu cô không được quan tâm rồi hả? Đó vốn không đáng cảm động.
Giang Ninh Phiến im lặng cảnh cáo mình không thể mềm lòng.
Anh là rắn, rắn độc sẽ cắn ngược lại người nông dân mọi lúc, cô tuyệt đối không thể mềm lòng...
“Rào rào.”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn nhấn mở khóa chậu, đột nhiên chậu bị run lên.
Giang Ninh Phiến đang trầm tư giật mình, phản xạ có điều kiện nâng chân lên, gương mặt Hạng Chí Viễn tung tóe nước rửa chân.
Hoa hồng rơi lả tả trên đất.
“...”
Khuôn mặt Hạng Chí Viễn lập tức trầm xuống, ngước mắt lên nặng nề nhìn cô, đầu ngón tay lấy cánh hoa hồng bị dính trên mặt xuống, khuôn mặt yêu nghiệt nhiễm lên vẻ tức giận và khó mà chịu đựng.
Sắp hiện nguyên hình rồi hả?
Cô nói mà, loại người lòng lang dạ sói như anh, lấy oán trả ơn có thể đối tốt với cô bao nhiêu.
Coi như tốt, lại có thể tốt bao lâu?
Đôi mắt đen của Hạng Chí Viễn gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu mới tức giận mở miệng: “Xem ra từ nay về sau, tôi còn phải luyện tập sự nhẫn nại hơn nữa.”
Đổi lại trước kia, anh đã phát tác trong vài phút.
Nhưng bây giờ là Tiêm Tiêm, vậy tất cả lại khác, anh đồng ý nhẫn nhịn, cũng đồng ý cưng chiều.